Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267. Đừng Bảo Là Cậu… Giận Tôi Nha?

Chương 267. Đừng Bảo Là Cậu… Giận Tôi Nha? Chương 267. Đừng Bảo Là Cậu… Giận Tôi Nha?

Rất nhanh, Hứa Thâm đã về tới khu phố Nham La, hắn lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác đã bị xé rách đi, sau đó rửa sạch vết máu đã dính vào trước ngực cùng với phần cổ và cằm, tất cả đều lau đi sạch sẽ.

Hứa Thâm làm xong xuôi mọi thứ, lại đưa mắt nhìn thoáng qua xung quanh, trên con đường vẫn còn khá nhiều bóng dáng đang bồi hồi đi lại, hắn trực tiếp trốn vào Khư giới, rồi từ Khư giới quay về trong phòng.

Khi bóng đêm phủ xuống, mảnh đất phồn hoa này hoàn toàn khác biệt với vùng ngoại thành, một bên náo nhiệt một bên yên tĩnh.

Hứa Thâm trở lại trong phòng, lập tức trải tấm bản đồ ra, nhìn thấy tên của tiểu trấn lúc trước hắn vừa đi qua, lập tức dùng dụng cụ truyền tin của hội Truy Quang bấm số điện thoại của sở Tuần Tra phụ cận tiểu trấn nọ.

Sau đó, hắn đè thấp giọng nói, kể cho người ở đầu dây bên kia chuyện hắn nhìn thấy trong tiểu trấn có người giết người.

Vệ binh tuần tra nghe điện thoại, lập tức cảnh cáo Hứa Thâm, đừng có bày mấy trò đùa quái đản như thế, còn bắt Hứa Thâm báo ra họ tên địa chỉ của bản thân, Hứa Thâm lập tức báo ra một địa chỉ nào đó trên tiểu trấn nọ.

Hắn cũng chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, còn có thể tìm được hay không, cần phải xem năng lực của vệ binh sở Tuần Tra nọ.

Nếu bọn họ có thẻ sớm nhận thấy dị tráng của tiểu trấn này, những người vô tội trong tiểu trấn cũng đỡ mất mạng oan uổng.

Hứa Thâm làm xong chuyện này, lập tức đi tới phía trước cửa sổ, sương mù tràn ngập trong bóng đêm, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ đèn đường. Và bóng dáng Mai Phù vẫn chậm chạp không xuất hiện.

Hứa Thâm nhìn thêm một lát, cuối cùng đành phải thu hồi ánh mắt. Hắn vào trong phòng rửa mặt chải đầu, gội sạch những vết máu đen còn sót lại trên người, chờ đến khi tất cả đều sạch sẽ tinh tươm, hắn đổi một bộ quần áo, sau đó lại mặc vào bộ trang phục tác chiến đã được lau khô, cuối cùng mới nằm lên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ đã có chút hỗn loạn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong lúc không chú ý tới, mặt trời đã lặng yên lộ ra ở phía chân trời, một đêm lại đi qua.

"Còn chưa ngủ sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Hứa Thâm nhìn thấy một bóng dáng bước ra từ vách tường bên cạnh, mềm mại lả lướt, xinh đẹp giống như tiên tử tinh linh.

Ánh mắt vẫn đang nhìn trần nhà tới ngẩn người của hắn, vừa thoáng run rẩy một hồi, theo bản năng, hắn rất muốn hướng ánh mắt nhìn sang, nhưng ngay trong nháy mắt, lý trí đã ra quyết định, hắn cực lực kiềm chế loại ham muốn này, bởi vậy mí mắt có vẻ đang run rẩy.

Hắn lập tức xoa xoa con mắt, giả vờ ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, nhưng loại ánh mắt đặc thù vẫn có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài. (Hứa Thâm không cần mở mắt vẫn có thể nhìn thấy – nếu mọi người đã quên)

Hắn nhìn thấy Mai Phù vừa cười hì hì vừa lăng không đi tới, sau đó đứng trên giường, ngay bên cạnh người hắn, bỗng nhiên cô ngồi xuống, hi hi cười nói: "Chẳng lẽ cậu lo lắng cho tôi sao? Hay là cậu cho rằng tôi sẽ không trở về nữa?"

Hứa Thâm nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ.

Tuy không nhận được đáp án, nhưng Mai Phù lại hi hi cười một tiếng, cô cũng nằm xuống, tựa đầu vào bên gối của Hứa Thâm, nói: "Đừng bảo là cậu… giận tôi nha?"

Hứa Thâm xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô.

Bóng dáng Mai Phù nhoáng lên một cái, đã chuyển tới trước mặt Hứa Thâm, tuy cô không ở trên giường, nhưng lại lơ lửng trên khoảng không trong giường.

Hứa Thâm lười biếng duỗi eo một cái, lại xoay người sang chỗ khác.

Nhưng dường như Mai Phù đang có hứng thú chơi trốn tìm, cô lại chuyển tới trước mặt Hứa Thâm.

Khóe miệng Hứa Thâm hơi giật giật một cái, lần này hắn không tiếp tục xoay người nữa, dù đã nhắm mắt lại, nhưng tầm mắt của hắn vẫn không dám nhìn chăm chú vào cô ấy, vẫn giữ nguyên trạng thái thất thần. Ngay khi ánh mắt thoáng đảo qua khuôn mặt xinh đẹp đang cười hì hì của đối phương, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác mọi phiền toái và tức giận không hiểu vì sao lại xuất hiện trong lòng kia, đang dần dần tan biến.

Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, ngay lúc ấy, cơn buồn ngủ đánh úp lại, lần này hắn ngủ thật rồi.

Ngày kế, Hứa Thâm vào trong cục tập bắn súng, chờ luyện xong, hắn cũng nhân tiện dùng danh nghĩa của mình mượn đi một chiếc máy quay phim trong cục.

Hứa Thâm trở lại phòng, mở máy quay phim ra, chợt yên lặng kêu gọi, vào tiến vào thế giới Linh Quang.

Ý thức của hắn không ngừng kéo dài, bay lên cao, tựa như đã bay khỏi đỉnh đầu, rồi ngay sau đó, ý thức xuyên qua sương mù dày đặc, tựa như đã đi vào phía trên tầng mây, chung quanh là những quả cầu mỹ lệ khác đang lơ lửng.

Hứa Thâm quét ánh mắt tới, đã nhìn thấy quả cầu màu da cam của Nhà Trinh Thám tản ra ánh sáng mông lung, hiển nhiên cô đang online.

Mà vị trí quả cầu của cô... Là số ba!

Vị Đầu Sói số bảy kia cũng có mặt, ngoài ra còn có số năm và số tám.

"Số mười cũng đến đây rồi." Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám chú ý tới Hứa Thâm vừa online.

"Chào mọi người." Hứa Thâm hạ giọng chào hỏi bọn họ.

"Gần đây động khư sắp mở ra, có không ít người đều chờ đến lúc đi động khư để kiếm một vố lớn đó." Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám cười nói: "Chúng tôi đang nói chuyện về động khư, số mười, cậu cũng phải đi động khư sao?"

Hứa Thâm thầm giật mình, không nghĩ tới bọn họ cũng biết về động khư, nhưng ngẫm lại cũng thấy điều này thực bình thường, rất có khả năng đám người kia đều ở trong nội thành, bọn họ biết về động khư cũng chẳng có gì kỳ lạ.

"Không đi." Hứa Thâm trả lời.

Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám nở nụ cười: "Số mười, cậu lại nói dối rồi. Lúc trước, cậu hỏi Đầu Sói muốn mua súng ống, không phải là chuẩn bị đi động khư sao?"

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, cũng có chút tức giận, vì sao cái gì cô gái này cũng biết vậy?

"Chẳng lẽ ngoại trừ đi động khư, ở những nơi khác đều không có thể sử dụng dúng sao?" Hứa Thâm cất giọng bình thản, không hề tức giận, chẳng qua âm điệu vẫn giữ nguyên cảm giác trầm thấp, khàn khàn.

Bình Luận (0)
Comment