Nếu là khư... Chẳng lẽ tấm bia đá nọ chỉ trấn áp được một con thôi, vẫn còn một con ở bên ngoài?
Hắn không biết nơi này đến tột cùng là tình huống gì đây, nhưng không cần phải nghi ngờ, tình hướng này cực kỳ nguy hiểm.
Hứa Thâm lập tức lựa chọn lui lại.
Dù sao hắn cũng thấy rõ tình huống nơi này rồi, có tiếp cận thêm nữa cũng không cần thiết.
Ngay tại thời điểm hắn xoay người rời đi, lại nhìn thấy Mai Phù bên người đang cười hì hì đi về phía trước.
Hứa Thâm có chút ngạc nhiên, nhưng không dám quay đầu lại, hắn đi về phía trước mười mấy mét, lúc này mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, và những gì hắn trông thấy chính là, Mai Phù đang ngồi trên tấm bia kia… là ngồi bên cạnh cô gái tóc đỏ nọ.
Nhưng mà… dường như cô gái kia không chú ý tới Mai Phù, lúc này cô ấy đã thu hồi ánh mắt, còn vừa nói xong chuyện gì đó với cái móng vuốt màu đen dưới bia.
Còn Mai Phù, cô ấy đang bày ra vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô gái kia, và tựa như vừa cảm nhận được điều gì, lập tức nhìn thoáng qua Hứa Thâm bên này.
Hứa Thâm chậm rãi quay đầu, tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước.
Hắn không biết Mai Phù muốn làm gì, nhưng lại biết chính mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này .
Hứa Thâm nhanh chóng chạy về theo con đường lúc trước tìm đến.
Rất nhanh hắn đã trở về trong xe, và quay đầu đưa mắt nhìn lại, Mai Phù vẫn chưa trở về.
Cô ấy có thể lạc đường hay không... trong lòng Hứa Thâm xuất hiện một tia lo lắng như vậy, nhưng chỉ trong giây lát khi loại ý tưởng này hiện ra, hắn lại có suy nghĩ khác. Dường như đây chính là chuyện tốt đó, suy cho cùng cô ấy cũng là khư...
Hứa Thâm dùng sức gãi gãi đầu, hắn liên tục quay đầu nhìn về phía chừng hai lần, tựa như hành động này có chút phiền toái, cuối cùng hắn đạp chân ga, quyết định lái xe quay về.
Không bao lâu sau khi Hứa Thâm chạy trên con đường xóc nảy lầy lội ấy, hắn bắt gặp một bóng dáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trên đường, và gần như một loại phản ứng theo bản năng, hắn đạp chân ga, phanh lại, nhưng vừa đạp được một nửa, toàn thân hắn đã cứng đờ, nhanh chóng thu hồi lại.
Thoạt nhìn chiếc xe chỉ thoáng giảm tốc độ một chút, vẫn xuyên qua bóng dáng màu trắng kia.
Nhưng lần này, chỉ mỗi cái đầu xe xuyên qua thôi.
Và ngay khi bóng dáng màu trắng nọ lướt qua trên ghế phụ lái của chiếc xe, bóng dáng ấy chợt ngừng lại, không hề xuyên qua nữa… Nghĩa là chiếc xe vẫn đang lao đi, còn bóng dáng màu trắng lẽ ra phải xuyên qua thì dừng lại trong xe rồi.
Và nó lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Buông xuống ...
Hứa Thâm cảm nhận được những sợi khư do hắn phóng ra, chạm vào con khư bên cạnh.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhanh chóng dừng xe, sau đó bước xuống.
"Quả nhiên cậu... nhìn thấy tôi."
Bóng dáng áo trắng đứng lên từ trong xe, cái đầu xuyên qua nóc xe, hiển nhiên nó lại trốn vào Khư giới rồi, và không hề bị những chướng ngại vật trong hiện thực ngăn cản nữa, nó lập tức đi về phía Hứa Thâm.
Chờ sau khi con khư này rời khỏi chiếc xe, nó lại va chạm vào sợi khư, lại buông xuống hiện thực.
Sắc mặt Hứa Thâm chuyển thành âm trầm, bóng dáng áo trắng này có dáng vẻ của một cô gái, sắc mặt trắng bệch cực độ, khóe miệng hơi nứt ra, ngoại trừ quỷ dị, còn mang theo một loại ác ý dày đặc.
Tằng!
Trong nháy mắt, Hứa Thâm rút kiếm, ngay tại khoảnh khắc thanh kiếm rời khỏi vỏ, nó trực tiếp xé rách chiếc áo khoác bên ngoài, trực tiếp hạ xuống.
Con khư áo trắng không ngờ con mồi trước mắt lại ra tay quyết đoán như thế, nó thoáng sửng sốt một chút, ngay lập tức muốn trốn vào Khư giới, nhưng bỗng nhiên nó lại phát hiện, thân thể của mình đã bị những vật chất gì đó níu kéo lại.
Là những sợi tơ kia.
“Phốc” một tiếng, kiếm quang xẹt qua, thân thể con khư áo trắng vỡ ra, từ bả vai chém nghiêng xuống, nửa người đều bị xé rách.
Cơ quan nội tạng bên trong cùng với máu tươi điên cuồng rơi xuống, bắn tung toé lên người Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhanh chóng vung kiếm liên tục chém.
Hắn đã ra tay, tuyệt đối là toàn lực bùng nổ, không lưu tình chút nào.
"Đau, tôi đau quá..." Kịch liệt đau đớn khiến gương mặt trắng bệch của con khư áo trắng đều co dúm lại cùng một chỗ, nó phát ra tiếng kêu rên thảm thiết: "Cậu…vì sao cậu lại nhẫn tâm như vậy, lúc trước đã chôn sống tôi dưới đất, hiện giờ lại quay về giết tôi..."
"Là cô chọc vào tôi trước." Hứa Thâm lạnh như băng trả lời.
Và khiến cho Hứa Thâm kinh hãi chính là, rõ ràng con khư áo trắng này đã bị thương rất nặng, nhưng nó còn chưa lập tức chết đi.
Hơn nữa, miệng vết thương kia còn đang nhúc nhích liên tục, có dấu hiệu khép lại.
Hứa Thâm không dám dừng lại, vẫn không ngừng vung kiếm.
Máu tươi điên cuồng phun ra, con khư áo trắng đã mất tiên cơ, liên tiếp chịu mấy kiếm, thân thể lập tức bị chém đứt, tán loạn khắp nơi.
Nhưng kể cả khi cái đầu của nó đã bị chém xuống, cái miệng vẫn đang phát ra tiếng rít gào đầy thống khổ.
Hứa Thâm cảm nhận được một chút hàn ý, sinh mệnh lực của con khư áo trắng này ương ngạnh đến khoa trương.
Hắn chỉ có thể chặt ngang đầu của nó, cũng bổ chém khắp các nơi trên thân thể, rất nhanh, con khư áo trắng đã không còn động tĩnh.
"Không phải cấp B... Hẳn là cấp C đỉnh cao." Hứa Thâm nhìn con khư áo trắng đã triệt để chết đi, không tiếp tục nhúc nhích nữa, có một loại cảm giác toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa nãy, về cơ bản mỗi một kiếm hắn đều dùng toàn lực, tuy làm như vậy, công kích sẽ mang theo lực lượng rất lớn, nhưng cũng khiến bản thân tiêu hao không nhỏ.
Từng khối thi thể rơi rụng khắp nơi, làm cho mùi máu tươi đậm đặc lan tỏa khắp chốn.
Hứa Thâm nuốt vài ngụm nước miếng, hắn ném bỏ cái đầu của khư áo trắng đi, chợt ngồi xổm xuống mặt đất lật tới lật lui.
Không bao lâu sau, Hứa Thâm đứng dậy trở về trong xe, trước khi đi, hắn lại quay đầu đưa mắt nhìn về phía sau, bóng dáng Mai Phù vẫn chưa xuất hiện. Hắn hung hăng vỗ lên tay lái, đạp mạnh chân ga rời đi.
Hứa Thâm chạy hồi lâu trên đoạn đường xóc nảy ấy, rốt cuộc cũng trở lại vùng ngoại thành, chiếc xe lập tức chạy tới một thôn xóm nhỏ, lại lướt qua một tiểu trấn ven đường, có lẽ do đêm quá khuya, Hứa Thâm chỉ nhìn thấy vài bóng dáng xuất hiện ở ven đường, có đi lại, có bò sát đất...
Trong lòng Hứa Thâm vô vàn run sợ, nhưng vẫn làm nhìn như không nhìn thấy điều gì, lập tức đi nhanh qua, chỉ là trước khi rời đi, hắn đã ghi nhớ vị trí của tòa tiểu trấn này rồi.