Mặc Thất gia liếc nhìn cái rương trống không, thản nhiên nói: "Không phải là trang phục phòng hộ ít, là người trong đội các anh quá nhiều, mấy anh xem xem có ai đồng ý đưa trang phục phòng hộ cho các anh mượn hay không, nếu không thì các anh cứ đợi ở chỗ này đi."
Hai người nghe vậy có chút tức giận, một người trong đó nói: "Rõ ràng là mấy người chuẩn bị ít, nhân số chúng tôi báo lên không hề vượt chỉ tiêu!"
Mặc Thất gia khẽ lắc đầu, bỗng nhiên rút đao ra chém, bổ thân thể người này ra làm đôi, nhanh như một cơn gió.
Từ lúc xuất đao đến thu đao chỉ dùng không đến một giây.
"Tôi nói nhiều, chính là nhiều." Mặc Thất gia liếc mắt nhìn thanh niên bị máu bắn lên khắp người bên cạnh.
Vẻ mặt hơi tức giận của thanh niên kia lập tức cứng đờ, sững người đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt khó coi.
Rất nhanh người dẫn đội của hội Hỗ Trợ Vụ Công đã tiến lên, vội vàng xin lỗi Mặc Thất gia, đồng thời kéo thanh niên kia trở về.
Một màn này khiến cho không ít người khẽ thay đổi sắc mặt, có chút kinh ngạc và tức giận, dù bọn họ đã biết Mặc gia thế lớn, nhưng không nghĩ tới Mặc Thất Gia này lại xem mạng người như cỏ rác thế.
Lại nói, xem mạng người như cỏ rác không đáng sợ, đáng sợ chính là xem mạng của bọn họ như cỏ rác.
"Thật bá đạo." Cố Thu Phong nhỏ giọng lầm bầm.
Mục Tuyết trừng mắt liếc gã một cái.
Cố Thu Phong lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn mặc trang phục phòng hộ vào người.
Hứa Thâm nhìn thi thể ngã trên mặt đất, đã mất đi hơi thở, lúc này hắn mới hiểu được, vì sao vừa rồi đối phương lại nói sẽ "để" hắn sống, hoá ra đối phương thật sự có thể nắm giữ sinh tử của bọn họ.
Người dẫn đội của Hỗ Trợ Vụ Công tiến lên nói lời xin lỗi, chẳng những đối phương không hề có ý đòi công bằng cho đội viên của mình, ngược lại còn mở miệng liên tục xin lỗi. Rất nhanh đối phương đã bị người đàn ông trung niên bên cạnh Mặc Thất gia phất tay đuổi về.
Khi mọi người đều mặc xong trang phục phòng hộ, rất nhanh lại có một cái rương được mang ra, bên trong cũng là trang phục phòng hộ, nhưng kiểu dáng khác hẳn với bộ mà mọi người đang mặc.
Mặc Thất gia cùng những thành viên quan trọng khác của Mặc gia, đều mặc lên người loại trang phục phòng hộ màu tím đen này.
Hứa Thâm nhìn một lượt, sau đó thành thành thật thật mặc trang phục phòng hộ lên người.
Thông qua tin tức mà Liễu cục cung cấp trước đó, Hứa Thâm biết loại trang phục phòng hộ mà người Mặc gia dùng có chút khác biệt với loại của bọn họ.
Nói chi tiết hơn, trang phục phòng hộ của bọn họ chỉ có thể che giấu khí tức, và có một chút tác dụng rất nhỏ của trang phục tác chiến.
Mà trang phục phòng hộ do mấy đại nhân vật trong nội thành dùng, chẳng những có thể che giấu khí tức, còn có thể ngăn được đạn của súng Phá Khư.
Lúc này, bọn họ đã đội mũ sắt và đeo mặt nạ lên. Mặt nạ giống như thủy tinh, cách ly với thế giới bên ngoài, phía dưới mặt nạ có một cái nút bịt miệng, có thể loại bỏ và chuyển hoá khí tức mọi người thành trùng khớp với tầng sâu trong Khư giới.
Không thể không nói, kỹ thuật này thật tinh vi.
Hứa Thâm cảm thấy cái nút bịt miệng này giống như một loại bộ phận nào đó trong cơ thể sống, dù đã qua xử lý, nhưng vẫn có thể ngửi được một chút mùi vị quen thuộc.
Nhưng hương vị quá nhạt, hắn không thể nhận ra đó là loại nguyên liệu nấu ăn gì.
"Khởi động phá Khư, tất cả chuẩn bị tiến vào động khư!" Mặc Thất gia lạnh lùng ra lệnh.
Ngay lập tức một thành viên của Mặc gia lấy ra trang bị phá khư, hơi khác so với thiết bị của cục Khư Bí, nhưng hiệu quả giống nhau.
Phá khư thành công, toàn bộ mọi người đều kích phát khư lực, đi theo Mặc gia tiến vào Khư giới.
Khi bước vào Khư giới, dáng vẻ chân thực bên trong của giáo đường cũng lộ ra, trên bức tường cũ kĩ bám đầy dây leo, mặt đất sạch sẽ thẳng tắp ban đầu, giờ đây tro bụi giăng kín, dây leo và lá cây hư thối rơi rụng khắp nơi.
Phía trước pho tượng Thần Thánh trong giáo đường, có một đoạn cầu thang uốn lượn, dẫn lên ngọn đèn lớn treo ngược trên mái vòm giáo đường.
động khư lại nằm ngay tại vị trí của ngọn đèn lớn treo trên mái vòm của giáo đường.
Giờ phút này, ở bên trong Khư giới, nơi ấy đang bị một tấm vải dài màu đen bao lấy, xung quanh tạo thành một khối hình nón cụt, ngăn cách động khư.
Mấy người Mặc gia tiến lên, vén tấm vải ra, để lộ một lỗ thủng hơi vặn vẹo.
Sở dĩ nhìn lỗ thủng này hơi vặn vẹo, là bởi vì ánh sáng xuyên tới nơi này đều bị nuốt chửng, rơi vào trong đó.
Mặc Thất gia phất tay, lập tức có một nhóm đệ tử Mặc gia tiến lên, bước vào bên trong động khư.
Sau đó người đàn ông trung niên bên cạnh gã nói với tất cả các thế lực thành Để: "Tất cả đều vào đi, nắm chặt thời gian."
Thế lực đi đầu chính là phân cục Khư Bí của khu thành thị Mẫu Hoàng, Uông Thành hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng dẫn đội bước vào.
Những người khác thấy vậy, đều lần lượt vào theo.
Rất nhanh đã đến lượt mấy người Hứa Thâm, và dưới sự dẫn dắt của Sở Bạch, cả đoàn người bọn họ đều thận trọng bước vào động khư này.
Cảm giác khi tiến vào động khư rất kỳ dị, tựa như một giây trước, bọn họ vừa đi xuyên qua một hang động với tầng ánh sáng bỗng nhiên bị thứ gì đó nuốt chửng hết, nhưng một giây sau trước mặt lại xuất hiện một tia sáng mờ nhạt.
Nhưng… ở trước mắt Hứa Thâm, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ, hắn còn nhìn thấy một khuôn mặt hư thối dữ tợn, đang treo ngược đằng trước.
Gần như trái tim hắn đã ngừng đập, ánh mắt chuyển qua bóng lưng mảnh khảnh của Mục Tuyết ở phía trước, lại thấy cô thản nhiên đi xuyên qua gương mặt hư thối ấy, ngay lập tức, hắn cũng nhanh chóng xuyên qua.
Trong khoảnh khắc giao nhau, gần như nhãn cầu của hai bên đã dính vào cùng một chỗ.
Nhưng Hứa Thâm cố gắng hết sức để khống chế mí mắt mình, không cho nó run rẩy một chút nào, thoạt nhìn gương mặt hắn không hề thay đổi.
Ngay tiếc theo, trước mắt hắn hiện ra một vùng đất rộng lớn tối tăm, với tầng sương mù cực kỳ mỏng, thậm chí còn có thể nhìn thấy dải ngân hà sáng lấp lánh trên bầu trời, với đầy những những vì sao và một vầng trăng bạc to đến lạ thường ở chính giữa.
Ánh trăng sáng tỏ, nhưng không biết vì sao, khi Hứa Thâm nhìn thấy vầng trăng kia, trong lòng hắn lại xuất hiện một cơn ớn lạnh, hắn không dám nhìn chăm chằm vào nó, vội vàng dời tầm mắt qua nơi khác.