Theo sự xuất hiện của các thế lực, toàn bộ giáo đường dần trở nên đông đúc, dù mọi người đều kiềm chế, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng tụ tập cùng một chỗ, khó tránh khỏi ồn ào.
"Im lặng hết đi." Một thanh niên mặc khôi giáp màu tím có chút không kiên nhẫn, ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi đứng dậy quát lớn.
Đại sảnh lập tức trở nên yên ắng hơn rất nhiều.
"Mặc Thất Gia đến rồi."
Bỗng nhiên, Hứa Thâm nghe thấy một tiếng hô nhỏ.
Cũng không biết là ai nói, nhưng rất nhanh, hắn đã trông thấy một đám người bước vào giáo đường. Đội ngũ này có mười bốn, mười lăm người, tất cả đều vây quanh một thanh niên mặc khôi giáp màu tím, trên đầu đội mũ giáp cắm lông chim màu xanh, nhìn qua lạnh lùng phi phàm.
Mười mấy bóng người mặc khôi giáp màu tím đã chờ sẵn trong đại sảnh, tất cả đều nhanh chóng đứng dậy, chạy tới trước mặt thanh niên hành lễ.
Lúc này mọi người mới biết, thanh niên kia chính là chủ nhân hợp pháp của Mặc gia.
Thanh niên đi tới trung tâm, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn qua đám người đang im lặng trong đại sảnh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chợt nói: "Có thể người của Phân cục Hắc Quang tới đây không?"
Đám người Hứa Thâm hơi sững sờ, sắc mặt Sở Bạch khẽ biến, vội vàng tiến lên một bước nói: "Toàn bộ thành viên phân cục Hắc Quang đều đến đủ."
Thanh niên nhìn về phía Sở Bạch, ánh mắt hơi loé lên, nói: "Trong mấy người, ai biết Mặc Tiểu Tiểu?"
Hứa Thâm sửng sốt, đối phương tìm Tiểu Tiểu?
Sở Bạch mờ mịt, lắc đầu nói: "Không biết."
Thanh niên nhướng mày, nói: "Lúc trước trong nhà đưa con bé tới phân cục Hắc Quang rèn luyện, sao mấy người có thể không biết được?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Thất gia hỏi mấy người kìa!" Một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp màu tím bước ra quát.
Hứa Thâm do dự, nói: "Tôi biết."
Mặc Thất gia nhìn về phía Hứa Thâm, sắc mặt không nhìn ra vui giận, nói: "Cậu gặp nó như thế nào? Hiện giờ nó làm sao rồi?"
Hứa Thâm cảm thấy vẻ mặt của đối phương có chút không đúng, hơi dè dặt nói: "Tôi có gặp cô ấy lúc thi hành nhiệm vụ trong cục, trông cô ấy rất tốt..."
"Rất tốt?"Mặc Thất gia hơi nheo mắt lại, nói: "Quái chủng như nó, lại có đội hữu tiếp nhận sao? Mấy người thật không kén chọn..."
Quái chủng... Hứa Thâm cảm thấy quan hệ giữa thanh niên trước mặt này với Mặc Tiểu Tiểu có vẻ không được hòa thuận cho lắm, thậm chí còn có thể là đối địch, hắn cẩn thận nói: "Hai người là?"
"Câm miệng! Thất gia hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó, không tới phiên mày đặt câu hỏi!" Người trung niên mặc khôi giáp màu tím đứng bên cạnh quát.
Sắc mặt Hứa Thâm hơi thay đổi.
Mặc Thất gia lại vẫy tay với hắn.
Hứa Thâm nhận ra Sở Bạch và Mục Tuyết đều đang nhìn mình, hắn cẩn thận ném cho bọn họ một ánh mắt, trong lòng lập tức nhận ra… có lẽ câu trả lời vừa rồi của mình là một lựa chọn sai lầm, nhưng may là hắn có phòng bị (nguyên văn có để lại tâm nhãn), không để lộ chuyện bản thân với Mặc Tiểu Tiểu ở cùng một đội, thậm chí còn là bạn bè thân thiết.
Chuyện đã tới nước này, hắn chỉ có thể bất chấp khó khăn tiến lên.
"Cậu tên là gì?" Mặc Thất gia lạnh lùng hỏi.
"Hứa Thâm."
Mặc Thất gia bình tĩnh nói: "Tôi sẽ để cậu sống sót trong chuyến này, đợi sau khi trở về, tôi hi vọng cậu có thể thay tôi làm một chuyện."
"... Vâng?"
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, lại khiến Hứa Thâm cảm thấy kỳ quái. Đối phương để cho hắn sống sót? Điều này có nghĩa là, đối phương cảm thấy bản thân gã có thể khống chế sinh tử của hắn, thậm chí là sinh tử của bọn họ chỉ bằng một ý niệm?
Đến lúc này, bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến những gì bản thân đã thấy lúc trước, cộng với lời nhắc nhở của cục trưởng, cuối cùng hắn cũng không hoài nghi lời nói của đối phương.
Đây là quyền thế sao...
"Trong nhà đưa Tiểu Tiểu ra ngoài là để rèn luyện, không phải là bỏ nó vào trong nôi đặt vào phòng ấm, cho nên, tôi cần cậu cho nó một chút ma luyện..." Mặc Thất gia chăm chú nhìn Hứa Thâm, nói: "Nếu có thời gian tôi sẽ tự mình đi một chuyến, hi vọng đến lúc đó kết quả mà tôi nhìn thấy, sẽ không phải là 'Rất tốt'. Cậu hiểu chứ?"
Hứa Thâm hơi sửng sốt, nhưng gần như ngay lập tức, hắn bắt gặp một tia nguy hiểm lộ ra trong mắt đối phương, vội vàng gật đầu nói:"Tôi hiểu."
Mặc Thất gia nhìn hắn một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:"Rất tốt, trở về đi."
Hứa Thâm chậm rãi quay trở về đội ngũ.
Mặc Thất gia đưa mắt nhìn mọi người trong đại sảnh xung quanh, rồi nói với người trung niên bên cạnh: "Phân phát trang phục phòng hộ, chuẩn bị xuất phát."
"Vâng, Thất gia."
Người trung niên cung kính trả lời, chỉ thấy gã hơi phất tay, người bên cạnh đã nhanh chóng khiêng ra từng cái rương to lớn.
Từng chiếc rương được mở ra, bên trong là thật nhiều những bộ trang phục phòng hộ đồng nhất giống như trang phục tác chiến, nhưng có điểm khác với trang phục tác chiến, loại trang phục này còn có mũ sắt, mặt nạ, phần cổ đều có khóa kéo khép kín, liên kết với nhau.
Người trung niên đọc danh hiệu của từng thế lực, để bọn họ tiến lên nhận trang phục phòng hộ.
Trước kia Hứa Thâm từng nghe nói, muốn tiến vào Khư giới cần mặc trang phục cách ly được chế tạo đặc biệt, như vậy mới có thể tránh khỏi khư tầng sâu trong Khư giới phát hiện ra.
Loại trang phục cách ly này có thể che giấu khí tức của bản thân.
Sau một vòng, tất cả mọi người đều nhận được trang phục phòng hộ, mỗi người một bộ.
Nhưng có vẻ chuẩn bị hơi ít, đến cuối cùng, khi hội Hỗ Trợ Vụ Công tiến lên nhận thì thiếu mất hai bộ.
"Này, tôi không có."
"Không còn nữa? Vậy của tôi thì sao?"
Hai trảm khư giả của hội Hỗ Trợ Vụ Công xếp hàng tiến lên, lại nhìn thấy cái rương đã trống không.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, nói: "Không có thì coi như mấy người xui xẻo, hai người không cần đi."
"Nói đùa gì vậy? Chúng tôi phải tốn không ít sức lực mới đạt được tư cách này." Hai người này nghe vậy, lập tức có chút tức giận, vì cái danh ngạch này, bọn họ đã phải hi sinh, trả giá không ít đó.
"Đây là do các người thất trách, còn nói cái gì mà coi như chúng tôi xui xẻo?"
"Không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi đã chi tiền rồi."
"Ồn ào cái gì hả?" Mặc Thất gia nhìn sang bên này.
"Chúng tôi không có trang phục phòng hộ." Một người trong đó cố nén tức giận, Mặc Thất gia trước mặt có thực lực rất mạnh mẽ, gã kiềm chế lại giọng điệu, muốn giải thích cho bản thân.