Có một con khư khổng lồ trông khá giống con cóc đang nằm rạp trên ngọn núi kia, nếu nó chỉ là khư thú cấp B, loại tồn tại cùng chung sống với bọn họ ở khu vực nông trong tầng thứ ba Khư giới... có nghĩa là, bọn họ sẽ chạm mặt nhau!
Trên thực tế, mặc dù có trang phục phòng hộ cách ly, khiến cho khư thú không nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể nhìn thấy khư thú...
Và khi chạm mặt... Nếu con khư kia không ngốc, chắc chắn nó sẽ nhận ra điều gì đó.
Theo như kinh nghiệm mà Hứa Thâm có được khi tiếp xúc với khư thú, dù là khư cấp C thì cũng có chỉ số IQ không hề thấp, thậm chí chúng nó còn biết lừa gạt đối thủ.
"Hẳn là thông đạo không ở trên núi đâu?" Hứa Thâm ngập ngừng một chút rồi nói: "Mặc dù khư thú không nhìn thấy chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể nhìn thấy nó, nên cố gắng hết mức để giảm bớt hành động, tránh chạm phải khư thú."
Mục Tuyết liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, khẽ gật đầu nói: "Không sai, chờ những người khác tìm được thông đạo, chúng ta lại cùng nhau đi qua, dù sao nơi này cũng là tầng thứ ba, nên giảm bớt hành động sẽ tốt hơn."
Sở Bạch dừng lại, nhìn hai người bọn họ: "Nhưng nếu tìm được thông đạo, chúng ta có thể chiếm trước tiên cơ."
"Sống sót mới là quan trọng nhất." Mục Tuyết nói.
Tất nhiên, với tư cách là đội trưởng đội ngũ trường thọ, dù ngày thường cô đều làm việc nghiêm túc chân thành, nhưng hết thảy đều căn cứ vào điều kiện tiên quyết là có thể bảo toàn tính mạng, khiến cho tính cách khá thiên hướng bảo thủ và trầm ổn.
Đây cũng không phải lần đầu Sở Bạch và Mục Tuyết chạm mặt nhau, đương nhiên gã hiểu khá rõ tính cách của cô, bởi vậy lập tức nhìn sang Mỹ Nhã đang đứng bên cạnh, nói: "Cô thấy thế nào?"
Tôi không muốn thấy... Mỹ Nhã có chút bất đắc dĩ, vì sao lại lôi cô vào chứ?
Cô nhìn về Hứa Thâm và Mục Tuyết một chút, trầm ngâm nói: "Bọn họ nói cũng có lý, huống hồ chúng ta tìm được thông đạo còn phải báo tin cho người của Mặc gia, bọn họ ngồi không ăn sẵn, để chúng ta làm pháo hôi dò đường, chúng ta không nhất thiết phải bán mạng như thế."
Sở Bạch hơi cau mày, dù gã dẫn đội, nhưng cũng không thể độc đoán, nghe ý kiến của mọi người cũng chỉ có thể nói: "Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người tản ra một chút, tránh cho có khư đi qua chạm phải."
Hứa Thâm lén thở phào một hơi, sau đó cùng những người khác tách nhau ra ngồi.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được chỗ tốt của thị giác kì dị này, dù ngày thường, tại vì loại khả năng này mà hắn có thể nhìn thấy khư mạnh hơn mình rất nhiều lần, nhưng ở chỗ này, nó lại trở thành bí kỹ bảo vệ tính mạng, có thể giúp hắn tránh đi những con khư nguy hiểm.
Hứa Thâm nghĩ đến con khư hắn từng xuyên qua khi bước vào động khư lúc trước, nó có thể là cấp A, cũng có thể là siêu cấp A.
Phải biết rằng, khu vực sâu và khu vực nông sẽ không cùng xuất hiện trong cùng một tầng Khư giới, nhưng khư tầng sâu lại có thể từ khu vực sâu lang thang đến khu vực nông.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm không khỏi quay đầu nhìn về phía sau một chút, nhưng lúc này, bọn họ đã đi rất xa, không còn nhìn thấy mấy người Mặc gia kia nữa.
Nếu bọn họ vẫn còn đóng tại lối vào động khư, mà con khư kia lại trùng hợp du đãng đến khu vực nông...
Hình ảnh kia có chút khiến người ta tò mò...
Nhân tiện cũng nói một chút, loại hoạt động "Du đãng" của khư thú cũng không phải là loại trôi dạt theo địa bàn, mà nguyên lý của loại hoạt động này dựa trên nồng độ khư lực trong cơ thể khư, từ sâu chuyển nông.
Nói cách khác, ở cùng một vị trí, khi khư thú khống chế áp súc khư lực trong cơ thể, nó sẽ tiến vào tầng sâu, và khi nó phóng thích khư lực đạt tới một trình độ nhất định, sẽ tiến vào tầng cạn, nguyên lý giống hệt như lúc đám người Hứa Thâm xuyên qua giữa hiện thực và Khư giới vậy.
"A!” Ngay lúc mọi người đang ngồi chờ đợi, thì ở cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu thảm.
Mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy mấy bóng người đang hối hả chạy ra từ trong sương mù. Đợi cho đến khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn mấy chục mét, mọi người mới miễn cưỡng nhìn rõ, đám người kia là đội ngũ thuộc một phân cục Khư Bí khác.
Lúc này, tất cả bọn họ đều kinh hoàng thất thố, đang liều mạng chạy trối chết.
"Có khư?" Mọi người biến sắc, vội vàng đứng dậy.
"Chạy mau!" Người dẫn đầu đội ngũ bên kia nhìn thấy mấy người Sở Bạch là đồng sự của cục Khư Bí, vội vàng phất tay la lên.
Mọi người đều hoảng sợ.
Hứa Thâm nhìn sâu vào trong sương mù, lập tức trông thấy một con khư dạng côn trùng rất lớn, nó đang bò sát dưới đất. Nửa thân dưới của con khư này có tứ chi như côn trùng, rất giống châu chấu, nhưng từ phần eo trở lên lại là thân người với làn da mềm mại, bên ngoài tứ chi có một tầng giáp xác bao phủ, phần đầu là khuôn mặt một người đàn ông tuấn mỹ không gì sánh được, đang thè lưỡi rắn đung đưa qua lại.
"Ai nha, có vẻ mấy vật nhỏ đáng yêu này đang muốn cùng tôi chơi bịt mắt bắt dê đây..."
Móng vuốt sắc bén của Côn Khư cực lớn kia đang nắm chặt một nửa thân người, là một nhân viên trảm khư xui xẻo nào đó đã chết, phần thân dưới từ đoạn eo đã bị vặn đứt.
Hứa Thâm nhìn thấy nó mà da đầu tê dại, dường như con khư này cũng cảm nhận được ở xung quanh có một ít tồn tại mà nó không nhìn thấy.
Quả nhiên chỉ số thông minh của khư vượt qua cấp C, không hề tầm thường.
"Đừng chạy qua bên này!" Hứa Thâm nhìn thấy đám người trảm khư giả của cục Khư Bí bên kia đang chạy sang bên này, lập tức giận dữ hét lên.
Mục Tuyết và mấy người Sở Bạch thấy Hứa Thâm đột nhiên phẫn nộ hét lên như vậy, đều có chút kinh ngạc. Bọn họ đã quen với một Hứa Thầm thường ngày hiền hoà thành thật, và đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy hắn phản ứng mạnh như thế.
Rõ ràng đối phương đã nghe thấy Hứa Thâm hét lên, nhưng không hề có ý dừng lại, vẫn lao nhanh tới bên này.
Hứa Thâm nhanh chóng lấy ra súng Phá Khư, lại ngó qua thấy mấy người Sở Bạch còn đang sững sờ, vội vàng nói: "Mau ngăn bọn họ chạy qua bên này, khư thú đang đuổi theo phía sau bọn họ, nếu dấu chân bọn họ chạy tới bị khư phát hiện, chúng ta bị liên lụy!"
Dấu chân!
Sở Bạch và Mục Tuyết nghe xong, từ đáy lòng lập tức ớn lạnh.