Đúng là như vậy, tuy trang phục phòng hộ có thể ngăn cách khí tức của bọn họ, tương đương với biến bọn họ trở thành người trong suốt ở trước mặt khư.
Nhưng dấu chân lại không thể nào ẩn giấu được.
Không gặp phải khư thì thôi, nhưng nếu gặp phải, một ít khư nhạy bén sẽ thông qua dấu chân để phán đoán ra, sau đó đuổi bắt bọn họ.
Đây cũng là chỗ nguy hiểm nhất khi tiến vào động khư!
"Đừng tới đây, mấy người đừng tới đây! !"Sở Bạch nhanh chóng rút súng ra, hét lên.
Những người khác cũng bị lời nói của Hứa Thâm làm bừng tỉnh, ai nấy đều giơ súng lên uy hiếp.
Vào giờ khắc này, súng ống đã phát huy được tác dụng, nếu bọn họ cũng lựa chọn chạy chốn, trên mặt đất sẽ xuất hiện thật nhiều dấu chân giẫm đạp lên nhau, càng hấp dẫn khư chú ý.
Huống chi, khư ở tầng thứ ba trong Khư giới, thấp nhất cũng là cấp B, dù bọn họ có chạy... Cũng chưa chắc đã chạy thoát, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Và cơ hội sống sót duy nhất, chính là không để bị khư chú ý tới!
Tương đương với đứng nguyên bất động tại chỗ, cầu nguyện cho bản thân không bị khư đụng phải, là biện pháp duy nhất để sống sót, cũng là đường sống duy nhất!
"Đứng lại! !"
"Nếu còn chạy chúng tôi sẽ nổ súng! !"
Ba Diệp và mấy người Cố Thu Phong đều hét lớn.
Sắc mặt đám người phân cục Vụ Đô phía đối diện khẽ biến, trước mắt bọn họ là một hàng người đều đồng loạt giơ súng, và kể cả lúc này bọn họ giơ súng xạ kích, người trúng đạn trước vẫn là bọn họ.
Nhưng một khi trang phục phòng hộ bị đánh vỡ, toàn thân sẽ hiện hình, càng chết nhanh hơn.
Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể chuyển hướng, chạy về phía khác.
Hứa Thâm chăm chú nhìn qua. May mắn, con khư không chú ý tới bọn họ, nó vẫn đang đuổi theo đám người kia. Cái đầu tuấn mỹ chỉ cách mặt đất nửa mét, toàn thân nhanh chóng lao đi, hiển nhiên nó đang theo dõi đám người kia thông qua dấu chân trên mặt đất.
Nếu đám người này không phân tán ra, tất cả sẽ xong đời... Trong lòng Hứa Thâm cảm thấy ớn lạnh.
Mấy người Sở Bạch trông thấy đám người kia đã chạy xa, vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Không bao lâu sau, tất cả đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ bên kia, hiển nhiên lại có người bị khư đuổi theo, bắt được và giết chết rồi.
"Nguy hiểm thật..." Mỹ Nhã nhẹ nhàng thở ra, cảm giác trên trán đã đổ mồ hôi lạnh. Cô không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm, may mà vừa rồi Hứa Thâm phản ứng nhanh. Tình huống vừa rồi, tưởng như đối phương có ý tốt nhắc nhở bọn họ chạy trốn, thật ra lại là hại bọn họ.
Nếu bọn họ cũng chạy trốn, tình huống sẽ chuyển màn so đấu tốc độ và sức chịu đựng giữa hai đội.
Ai tụt lại phía sau sẽ chết!
"Con khư kia, sẽ không quay lại chứ?" Hai chân Cố Thu Phong có chút run rẩy, dù gã là tay già đời có thâm niên giết khư, nhưng nơi này chính là tầng thứ ba trong Khư giới đó.
Ở nơi này, kể cả hình thái thứ hai, cũng không có chút sức chống cự nào… trừ phi bọn họ tìm được phế tích Hắc Ám.
"Đừng cử động, nếu ai chạm phải khư, những người khác cũng không nên chạy loạn." Sắc mặt Sở Bạch lộ vẻ âm trầm, có đội ngũ vừa rồi làm gương, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại nói, dù từ đầu đến giờ, bọn họ vẫn luôn nói chuyện với nhau, nhưng có mặt nạ phòng hộ, kể cả âm thanh truyền ra ngoài cũng không bị khư nghe thấy.
"Quá nguy hiểm, loại hành vi dò đường này, đúng là dùng mạng lấp đầy!" La Hoa ngồi phịch xuống đất, cố gắng co người lại thành một cục, sắc mặt vô cùng khó coi. Giờ phút này, trong lòng gã chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là nguy hiểm không nhìn thấy đang ẩn núp khắp nơi xung quanh, khiến bắp thịt cả người gã luôn trong trạng thái cứng đờ, căng thẳng
"Bằng không, bọn họ đâu có cho đám người thành Để chúng ta tới tham gia." Mỹ Nhã nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên cô đã sớm nhìn ra nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ có thể tham gia vào ván cờ này, chính là làm pháo hôi và đá dò đường.
Không bao lâu sau, bỗng nhiên mọi người nghe được một loạt tiếng súng ống truyền tới từ nơi xa trong sương mù.
Tất cả hơi biến sắc, nhưng có tầng sương mù che chắn tầm nhìn, không thể nhìn thấy tình huống bên kia. Thêm nữa, bọn họ cũng không dám nhích người tới gần, không biết là đội ngũ nào đang nổ súng với nhau, hay là gặp phải thế lực khác rồi...
Đúng là nhân tâm hiểm ác, khó mà đoán được.
...
...
"Một đám vô dụng."
Lúc này ở trước động khư, Mặc Thanh Hạo đang mặc trang phục phòng hộ màu tím, lộ ra sắc mặt âm trầm.
Gã là con trai thứ bảy thuộc dòng chính của Mặc gia, người hầu trong gia tộc đều gọi gã là Thất Gia, tuổi còn trẻ đã xông qua cửa ải sinh tử, bước vào hình thái thứ hai, được những đại nhân vật nắm thực quyền trong tộc coi trọng.
Đối với gã, chuyến thâm nhập động khư lần này chỉ là một lần rèn luyện đơn giản, nếu biểu hiện tốt, khi trở về trong tộc có thể nắm giữ một ít quyền hành, chân chính trở thành trụ cột đời thứ hai.
Cách đó mấy trăm mét, có bảy tám bóng người ngã xuống, có kẻ bị trảm khư giả trong tộc đứng ở phía trước bắn chết, cũng có kẻ do gã tự tay giết chết.
Đám người này chết cũng không đáng tiếc, mấu chốt là hấp dẫn khư tới đây.
"Tất cả đừng cử động, Mặc Kiếm, thả sương mù Hoàng Kim ra!" Mặc Thanh Hạo lạnh lùng phân phó.
Người đàn ông trung niên đứng cách đó hơn mười mét gật đầu. Gã không phải người Mặc gia, nhưng sau khi nguyện trung thành, đã được Mặc gia ban họ. Tuy chỉ có họ mà không được xếp vào bối phận, nhưng địa vị cũng cao hơn đám trảm khư giả khác trong Mặc gia nhiều, coi như một thành viên quan trọng.
Mặc Kiếm lấy ra một cái bình màu đen, vặn nắp, lập tức có một làn sương mù màu vàng kim thoát ra, mỏng mảnh như mây mù. Tầng sương mù này nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, xung quanh mơ hồ tràn ngập một màu vàng kim nhàn nhạt.
Ở trong tầng sương mù màu vàng cực kì nhạt này, có thể thấp thoáng trông thấy hư ảnh một con khư dạng côn trùng to lớn.
Nếu Hứa Thâm ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, nó chính là con Côn Khư to lớn vừa truy sát mấy người phân cục Vụ Đô kia.
Thông qua màu vàng kim nhàn nhạt, mọi người có thể nhìn thấy vị trí của con khư kia, sắc mặt tất cả đều biến hóa, trở nên khẩn trương vô cùng. Cả đám người đều đứng nguyên tại chỗ, không dám làm ra bất cứ cử động khác thường nào.