Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 284 - Chương 284. Mò Cá!

Chương 284. Mò Cá! Chương 284. Mò Cá!

Theo làn sương mù Hoàng Kim tràn ngập, bỗng nhiên Mặc Thanh Hạo có phát hiện khác. Chỉ thấy trong động khư ở cách gã không xa, vừa xuất hiện một khe hở mờ nhạt. Và khi sương mù vàng kim lan đến đây, dường như nó gặp phải một thứ trở ngại gì đó, hết thảy đều lượn vòng qua. Căn cứ theo động thái khác thường của sương mù Hoàng Kim, có thể mơ hồ trông thấy một bóng dáng to lớn...

"Còn có một con khác? !"

Con ngươi Mặc Thanh Hạo co lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên. Nó lại ở ngay bên cạnh, cách gã không đến mười mét, khoảng cách gần như thế!

Nếu lúc nãy gã tùy tiện đi qua, nhất định sẽ đụng phải... Và hậu quả kia tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi!

Sắc mặt gã tái nhợt, lập tức nghiến răng, nói với Mặc Kiếm: "Ném mồi!"

Mặc Kiếm nhanh chóng đánh ra thủ thế chỉ đạo, hai trảm khư giả khác của Mặc gia thấy vậy, trực tiếp mở cái rương bên người ra, mùi hôi thối nồng đậm bốc lên từ mấy cái túi vải màu đen bên trong.

Bọn họ lấy một cái, lập tức vứt ra ngoài.

Con khư to lớn kia vội vàng từ bỏ hành động tìm tòi lần theo dấu vết trên mặt đất để đuổi theo những người sắp hiện hình kia.

Và thay vào đó, nó nhanh chóng đi theo mùi hương, bò về phía túi vải màu đen, nhưng bò được một đoạn, nó liền dừng lại, chậm rãi lùi bước, thậm chí ngay sau đó còn xoay người bỏ chạy.

"Lẽ ra không nên thả loại mồi sống kia ra." Sắc mặt Mặc Thanh Hạo trở nên âm trầm.

Gã nhìn con Khư ở gần mình đang di chuyển qua bên đó, con mồi kia bỗng trở nên lơ lửng trôi qua, rồi lập tức biến mất. Gã nhận ra bản thân đã phạm sai lầm, phải lập tức bù đắp ngay.

"Chúng ta vẫn phải chờ đợi như vậy sao?"

Cùng lúc ấy, đám người Hứa Thâm vẫn đang ngồi tại mảnh đất trống phía trên bình nguyên, tựa như một đám bù nhìn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng không biết bên cạnh mình có vừa vặn xuất hiện một con khư đi ngang qua hoặc dừng lại hay không.

Chỉ có Hứa Thâm, tâm trạng hắn tương đối bình tĩnh hơn một chút. Cũng phải thôi, thứ thị giác quỷ dị từng quấy nhiễu hắn trước kia, thì hiện giờ lại trở thành thuốc an thần của hắn.

"Chờ sau khi người khác tìm được phế tích Hắc Ám, khẳng định bọn họ sẽ thông báo cho chúng ta." Mục Tuyết nói: "Tôi từng nghe cục trưởng nói, trong thông đạo kia còn cần người tới mở đường, cũng không dễ tiến vào như vậy."

"Lỡ như người khác cũng bãi lạn giống chúng ta thì phải làm sao bây giờ?" Cố Thu Phong buồn rầu nói.

(Bãi lạn: nôm na là thấy không ổn nên buông xuôi, mặc kệ mọi chuyện)

"Có mười mấy đội ngũ, kiểu gì cũng có người tham lam." Ba Diệp nói: "Nhất là những tổ chức tư nhân kia, chúng ta bãi lạn không thành vấn đề, dù sao chỉ tiêu cũng không cố định, nhưng những tổ chức lợi kỷ (hoặc vị kỷ, chỉ quan tâm tới lợi ích) giống hội Truy Quang và hội Hỗ Trợ Vụ Công sẽ không như vậy, nếu không đạt được chỉ tiêu, lúc trở về khẳng định không có trái cây ngon mà ăn."

Hứa Thâm không khỏi nhìn Ba Diệp một cái, chẳng lẽ đối phương cũng có thân phận khác?

Đúng là Hội Truy Quang có đưa ra chỉ tiêu cho bọn họ, ít nhất mỗi người cũng phải cướp đoạt được năm món, mới tính là đủ tư cách!

Nếu không lúc trở về vẫn cần trải qua một bài khảo nghiệm khác, mới có tư cách trở thành thủ lĩnh.

Không như cục Khư Bí bên này, trong cục ngầm ưu ái với hắn và đám người Mục Tuyết một chút, chỉ cần bọn họ cố gắng hết mức cướp đoạt được ba kiện trở lên là đủ điều kiện, đương nhiên đoạt được càng nhiều càng tốt, sẽ có khen thưởng đặc biệt.

Không có chỉ tiêu cố định, nhưng chọn dùng hình thức khen thưởng khích lệ.

"Hành động nguy hiểm nhất chính là dừng lại ở tầng sâu trong Khư giới, đợi đến lúc bước vào phế tích Hắc Ám, dù quần áo phòng hộ có rách cũng chẳng sao, bởi vì đến lúc đó chính là đao thật thương thật chém giết rồi." Phó đội trưởng biên đội số một Triệu Thanh Miên lắc đầu nói.

Trong suốt hành trình tiến vào động khư, giai đoạn thăm dò ở tầng sâu trong Khư giới, là giai đoạn có tỷ lệ thương vong cao nhất.

"Kỳ thật, chúng ta cũng không cần quá mức lo lắng, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng có thể quan sát được chung quanh có dấu chân khư hay không, rồi căn cứ vào đó để phán đoán nơi này từng có khư đi ngang qua hay không." Sở Bạch vốn là đội trưởng, cho nên đứng trước vấn đề này vẫn tỏ ra tương đối ung dung trấn định.

Người khác nghe gã nói như vậy, ánh mắt đều chuyển dời ra chung quanh, cẩn thận đánh giá dấu vết trên mặt đất.

Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn yên tĩnh ngồi một chỗ, hắn quan sát thấy chung quanh không có con khư nào khác, ngoại trừ Mai Phù.

Cô ấy đang ngồi bên cạnh hắn, dường như đang đùa nghịch một thứ gì đó trong tay, nhưng Hứa Thâm không nhìn thấy nó, hơn phân nửa nó là một loại bùn đất hoặc vật chất khác thuộc tầng thứ tư Khư giới.

Trên thực tế, Hứa Thâm có thể nhìn thấy khư ở tầng sâu, nhưng lại không thể nhìn thấy các loại vật chất trong tầng sâu tựa như bùn đất cây cối...vân vân.

Và bởi vậy, trong khi những người khác tương đối căng thẳng thần kinh, thì tâm trạng của Hứa Thâm lại tương đối thả lỏng.

Cũng không hiểu tại sao, trong lòng hắn lại dâng lên một loại cảm giác thư giãn hiếm hoi, nhất là khi có Mai Phù ngồi bên cạnh… Loại cảm giác này còn mang theo một chút hương vị tựa như hai người đang đi cắm trại dã ngoại hoặc dạo chơi ngoại thành.

Hơn mười phút đi qua, trong khi mọi người đang ngồi chờ đợi, bỗng nhiên lại nhìn thấy tầng sương mù phía xa xa vừa bị nhuộm vàng, rồi dần dần nó biến thành màu vàng nhạt, hơn nữa còn đang chậm rãi khuếch tán đến đây.

Là khư sao?

Mọi người phát hiện ra dị trạng này, trong lòng thầm căng thẳng, thân thể cũng trở nên cứng ngắc lên.

Không bao lâu sau, tầng sương mù nọ đã trôi tới, đám người Hứa Thâm phát hiện ra bên trong tầng sương mù màu vàng óng ánh nọ, là mười mấy bóng người. Những người kia càng tiếp cận, bóng dáng bọn họ càng trở nên rõ ràng hơn.

“Hả?"

Tới khi song phương đều thấy rõ lẫn nhau, Sở Bạch và đám người Hứa Thâm đều kinh ngạc, lại có chút khó xử, bởi vì phía đối diện chính là người của Mặc gia.

"Mấy người. . ." Mặc Thất Gia nhìn đám người đã co rút lại thành một đống trên mặt đất, thoáng giật mình một chút, nhưng ngay sau đó sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

Khó trách lâu như vậy, cũng chưa thấy có tín hiệu truyền lại, hóa ra đám người kia đang mò cá (chểnh mảng công việc, lén lút lười biếng)!

Bình Luận (0)
Comment