"Thật to gan, cho mấy người đi tìm thông đạo, vậy mà mấy người dám trốn ở chỗ này lười biếng!" Mặc Kiếm phẫn nộ quát.
Những thành viên Mặc gia đều lộ ra sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn đám người Hứa Thâm cũng trở nên lạnh như băng.
"Là hiểu lầm rồi!" Sở Bạch phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: "Vừa rồi có khư đi qua, chúng tôi không biết con khư kia đã đi hay chưa nên ở trong này trốn khư."
Sắc mặt đám người Mặc gia lập tức chuyển thành ngưng trọng, tất cả đều hướng ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh sương mù Hoàng Kim, chờ đến lúc không nhìn thấy bóng dáng khư đâu, mới thở nhẹ một hơi.
"Bớt nhiều lời vô nghĩa, đều đứng lên cả đi!" Mặc Kiếm quát mắng: "Thất gia tâm địa thiện lương, không có nô dịch mấy người nhưng đám điêu dân mấy người lại không biết cảm kích, ngược lại còn lừa gạt, trốn việc. Tất cả đều đứng lên cho tôi!"
Một lời không hợp lập tức xuất đao chém người mà gọi là《 tâm địa thiện lương 》 sao. . . Hứa Thâm oán thầm trong lòng.
Đám người Sở Bạch đưa mắt nhìn nhau, đành phải đứng dậy.
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo cực kỳ âm trầm, đến lúc này gã mới hiểu vì sao gia tộc lại phải cho gã ra ngoài lịch luyện (rèn luyện tăng thêm king nghiệm).
Tuy gã làm việc cũng đủ quyết đoán, nhưng chung quay lại tâm vẫn chưa đủ hung ác! Nhất là gã còn chưa đủ hiểu biết về tâm tính cầu sinh của những con kiến hèn mọn nhỏ yếu này, chính điều này đã khiến gã phạm sai lầm.
Nhưng hiện tại, gã đã trưởng thành rồi.
“Cậu, tiến lên dò đường!"
Mặc Kiếm tùy tiện vươn ra một ngón tay, chỉ vào trong đám người, vừa vặn người bị chỉ tới lại là Cố Thu Phong.
Sắc mặt Cố Thu Phong lập tức trắng bệch: "Tôi…tôi đi dò, dò đường?"
"Đúng vậy, là dò đường!" Mặc Kiếm lạnh lùng thốt: "Thông minh chút đi, không gặp được khư coi như mạng cậu lớn, nếu gặp được khư, có thể chết vì Mặc gia cũng coi như cái mạng ti tiện của cậu chết có giá trị!"
La Hoa nghe đến đoạn này, không thể nghe tiếp được nữa, lập tức nói: "Vì sao các người lại có thể nghĩ như vậy? Tất cả chúng ta đều là con người. Chúng tôi cũng nhận được danh sách tiến vào nơi đây, có khác gì mấy người? Mà chưa hết, ở bên ngoài chúng tôi chính là thành viên của đội trảm khư trong cục Khư Bí, không phải con mèo con chó..."
Mặc Kiếm thoáng ngẩn ra một hồi, sau đó không nhịn được nở nụ cười, "Là con mèo con chó? Mấy người cũng xứng sao? Còn cục Khư Bí gì đó hả? Nói dễ nghe một chút, đám các người chính là phu quét đường trong thành Để, nói khó nghe một chút, các người chỉ là con mèo trong đống chuột mà thôi, nhưng mèo cũng chia chủng loại nhé. Loại mèo nổi tiếng, đắt tiền sẽ có quý tộc nuôi dưỡng, được ăn thức ăn gia súc ngon lành, còn loại mèo hoang như các người sao? Bảo chết thì phải chết!"
Lời này vừa nói ra, đám người Sở Bạch đều kinh hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Có nói cũng không thể nói như vậy được. Chúng tôi chỉ sinh hoạt tại thành Để mà thôi, chứ không phải vụ dân, dựa vào năng lực của chúng tôi, cũng không phải không có cơ hội bước vào nội thành." Sở Bạch lên tiếng nói.
Trên thực tế, dựa vào năng lực và mạng lưới nhân mạch của gã, đúng là đã có đủ tư cách bước vào nội thành sinh sống.
"Các người nghĩ rằng bước vào nội thành thì trở thành người trên người hả?" Mặc Kiếm cười nhạo: "Ai nha nha, đám điêu dân thành Để mấy người ấy mà, dù có hao hết tâm huyết tài lực cả đời này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng vào ở bên trong nội thành mà thôi, còn là ngoại khu nữa chứ! Nhưng ở trong mắt chúng ta, đám người sống ở ngoại khu của nội thành, vẫn là đám chuột, chỉ được phủ thêm một lớp quần áo nực cười mà thôi!"
"Còn muốn chân chính rửa sạch thứ dơ bẩn tận sâu trong xương tủy ư? Ít nhất mấy người đó cũng cần sinh sôi nảy nở đến ba đời. Hơn nữa người ở ngoại khu chỉ có thể tìm ngoại khu kết hợp sinh sản, chẳng có ai sống trong nội khu mà gả con cái nhà mình trong đám người ngoại khu đâu. Hoặc là cưới tiện dân ở ngoại khu? Không được đâu, làm vậy sẽ bị người ta cười chết mất!"
Sở Bạch giật mình, sắc mặt gã càng thêm khó coi.
Kỳ thực, trong tay gã có không ít mối quan hệ, cũng từng có ý niệm chuyển vào nội thành sinh sống, chỉ vì thân phận tại cục Khư Bí, nên đến tận bây giờ vẫn bị ràng buộc chưa thực hiện được suy nghĩ kia thôi.
Vào thời điểm ấy, Sở Bạch từng nghe người muốn giúp đỡ gã nói, kể cả khi gã chuyển vào nội thành, cũng chỉ có thể sinh hoạt tại ngoại khu. Và thân phận bị giới hạn bởi khu vực sinh sống, cho nên ngày thường không thể bước vào nội khu, chỉ cần tới trạm kiểm soát sẽ bị ngăn lại.
Lúc ấy, gã còn cảm khái hâm mộ, cảm thấy được nội khu quản lý sâm nghiêm, không giống người trong thành Để có thể thoải mái đi khắp mọi nơi, mang tới cho người ta một loại cảm giác hỗn loạn không có trật tự.
Nhưng không nghĩ tới, loại quy tắc quản lý sâm nghiêm này, cũng là một loại kỳ thị khác!
Nói như vậy, dẫu bọn họ có dùng hết cả đời, vào sinh ra tử trảm khư, vẫn không thể lấy được sự tôn trọng của người khác!
Lời nói của Mặc Kiếm, mỗi một chữ tựa như kim châm, cứng rắn đâm vào trong lòng mọi người. Tuy những người khác chưa từng có cơ hội bước vào nội thành sinh sống như Sở Bạch, cảm nhận trong lòng không sâu sắc đến vậy, nhưng trong lòng vẫn trào dâng cảm giác phẫn nộ mãnh liệt.
Vì sao con người lại có thể ngạo mạn đến thế?
Vì sao giữa con người với nhau lại tồn tại thứ thành kiến đến trình độ bậc này?
"Đi, nhanh dò đường đi, đừng chậm trễ thời gian!" Mặc Kiếm chỉ vào Cố Thu Phong, sẵng giọng quát mắng.
Sắc mặt Cố Thu Phong vô cùng khó coi.
Bảo gã đi dò đường sao?
Có khác nào bảo người mù qua sông hay không?
Ai biết sẽ đạp phải cái hố nào?
Mà một khi đụng vào khư, thì gã chết chắc rồi!
Sở Bạch nắm chặt hai tay, không tiếp tục hé răng nửa lời, chỉ nhìn về phía Mục Tuyết.
"Mục tỷ. . ."
Cố Thu Phong cũng nhìn về phía đội trưởng, ánh mắt đầy phức tạp, nhưng chờ đến khi gã nhìn thấy vẻ mặt đầy âm u của Mục Tuyết, gã chợt cắn chặt răng, đột nhiên rút súng ra nói: "Mấy người đừng có ép tôi. Nơi này chính là Khư giới, nếu như các người còn ép tôi… Chờ đến lúc tôi nóng nảy, chuyện gì cũng có thể làm được đó!"