Mặc Kiếm nhìn khẩu súng trong tay gã, không khỏi cười nhạo, nói: "Mày đang uy hiếp tao? Tao nghe nói đám trảm khư giả trong thành Để chúng mày đều là cô nhi? Đều là kẻ xui xẻo sống sót từ trong tay khư? Ai nha, mày thực sự nên cảm thấy may mắn về chuyện này, nếu không chỉ dựa vào những lời mày nói vừa nãy thôi, thì bất kể hôm nay mày có chết ở nơi này hay không, chờ đến lúc tao quay về, cả nhà mày đều phải chôn cùng!"
"Các người đừng ép tôi!" Cố Thu Phong cắn răng, hốc mắt chợt đỏ.
"Các người đừng quá đáng!" Mục Tuyết lộ ra ánh mắt trầm thấp nói.
Mặc Kiếm nâng khẩu súng trong tay lên, là súng Phá Khư loại tốc xạ, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, cô cũng đi dò đường, hai người cùng nhau đi!"
"Từ từ." Ánh mắt Hứa Thâm chuyển dời từ trên tay Mục Tuyết sang, hắn hít sâu một hơi, tiến lên một bước nói: "Để tôi đến dò đường đi."
"Hứa Thâm..." Cố Thu Phong giật mình.
Bàn tay nhỏ nhắn vốn đang chuẩn bị bóp súng Phá Khư của Mục Tuyết chợt ngừng lại, cô không khỏi ngoái đầu nhìn về phía Hứa Thâm, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia nghi hoặc và vài phần biểu cảm không nói nên lời.
Sở Bạch với Mỹ Nhã bên cạnh cùng thành viên của biên đội số một, đều có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hứa Thâm. Hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới hắn sẽ dũng cảm đứng ra, vì đội viên trong đội của mình.
Chuyện này cần dũng khí lớn tới mức nào chứ?
"Cậu?" Mặc Kiếm vẫn có chút ấn tượng với Hứa Thâm, lập tức hừ lạnh nói: "Cậu thì không được, Thất gia đã nói sẽ giữ lại cho cậu một mạng, đừng quên chờ tới lúc cậu trở về, Thất gia còn muốn cậu đi 'Chiếu cố' vị tiểu thư của Mặc gia chúng ta đó."
Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Người khác cũng có thể chiếu cố, chỉ cần mấy người nói một câu thôi mà."
Mặc Kiếm khẽ nhướng mày, hướng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mặc Thanh Hạo.
Mặc Thanh Hạo cẩn thận liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái, nói: "Cậu không sợ chết sao?"
“Sợ muốn chết." Hứa Thâm nói.
"Cậu ta là thân nhân của cậu?"
"Không phải."
"Là đồng đội?"
"Ừm."
Đôi mắt Mặc Thanh Hạo hơi hơi chớp động: "Hình như loại người như cậu ở thành Để cũng không nhiều lắm?"
"Cũng không thiếu." Hứa Thâm trầm giọng nói.
Mặc Thanh Hạo khẽ gật đầu, phất tay nói: "Nhanh đi dò đường đi, tôi không có thời gian tiếp tục đứng đây nghe mấy người nhiều lời vô nghĩa đâu. Nếu gặp được khư, đừng gọi bậy chạy loạn, chỉ cần cậu dám lui về phía sau, tôi sẽ trực tiếp bắn chết!"
Hứa Thâm đưa mắt nhìn khẩu súng bắn tỉa trong tay gã, ánh mắt thoáng trở nên ngưng trọng, hắn cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, lập tức xoay người rời đi.
"Hứa Thâm!" Sắc mặt Cố Thu Phong trở nên phức tạp, trong hốc mắt đã trào lệ.
Gã thật sự không hiều, vì sao, vì sao Hứa Thâm lại đứng ra giúp hắn?
Tuy trải qua vài lần ở chung, quan hệ giữa bọn họ đã trở nên quen thuộc, nhưng... Vẻn vẹn chỉ là quen thuộc thôi!
Còn chưa được tính là bạn tốt mà!
Hứa Thâm vỗ vỗ bờ vai gã, nói: "Không có việc gì."
"Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Ánh mắt Mục Tuyết lóe sáng, hình như đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào thiếu niên bên người này.
Hứa Thâm nhìn cô một cái, nở nụ cười: "Kiểu gì cũng không thể sống mái với nhau được."
Ánh mắt Mục Tuyết hơi hơi biến hóa, cuối cùng im lặng không nói.
Hứa Thâm khoát tay, bình tĩnh đi về phía trước.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, ai nấy đều im lặng. Ngay sau đó, Mặc Kiếm thúc giục cả đám bọn họ cùng đi theo, duy trì khoảng cách với Hứa Thâm chừng trăm mét.
Mà bọn họ lại đi theo phía sau đám người Sở Bạch chừng bốn, năm mươi mét, luôn giữ cho Hứa Thâm nằm trong tầm bắn của súng ngắm.
"Ngược lại là một khúc xương cứng." Mặc Kiếm lắc đầu.
"Đáng tiếc, nếu không phải sinh ra thành Để, chúng ta cũng có thể cho cậu ta một cơ hội, đến Mặc gia làm việc." Mặc Thanh Hạo tùy ý nói.
"Đúng là Thất gia mến tài." Mặc Kiếm khen tặng.
...
...
Khư...
Hứa Thâm đi được chừng bảy, tám phút, mới nhìn thấy một con khư. Nó đang ngồi xổm phía trước bình nguyên, không biết đang làm cái gì, chỉ thấy thân thể hơi hơi chuyển động, tựa như đang đào đất?
Nhưng hắn không có hứng thú tới gần quan sát, mà trực tiếp thay đổi phương hướng, chậm rãi đi qua một nơi khác.
Tuy Hứa Thâm có thể nhìn thấy khư, nhưng mỗi một bước di chuyển, hắn đều thật cẩn thận, dù sao có vài con khư sở hữu khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén, ở thời điểm ngươi có thể nhìn thấy nó, thì ngươi cũng tiến vào phạm vi cảm nhận của nó rồi.
Hứa Thâm nhẹ chân nhẹ tay, cố gắng hết mức không tạo ra động tĩnh quá lớn.
Không bao lâu sau, hắn đã gặp được một đội ngũ khác.
Những người này cũng rúc vào cùng một chỗ, không dám hành động. Ở bên người bọn họ có hai bộ thi thể đã gãy lìa tứ chi, hiển nhiên đây là đồng đội của bọn họ, đã va chạm vào khư rồi bị giết.
Mùi máu tươi tràn ngập, nhưng những người này vẫn đứng tại chỗ không dám dị động.
Hứa Thâm không thấy khư ở chung quanh, nghĩa là con khư nọ đã sớm rời đi rồi.
Những người này vừa nhìn thấy Hứa Thâm bình tĩnh đi tới, trên mặt có chút sửng sốt rõ ràng, hiển nhiên bọn họ thực sự không ngờ, ở loại địa phương này lại có một người lớn mật đến thế, dám đi khắp nơi du lịch mà không kiêng nể chút gì.
Hứa Thâm nhận ra những người này, là người của giáo hội Hắc Quang, bọn họ cũng là một thế lực tương đối hùng hậu của khu Hắc Quang.
Bởi vì bên ngoài trang phục tác chiến của bọn họ, đều có một bộ áo bào giáo phục màu đen, tựa như trong lúc trảm khư, bọn họ cũng phải tuân theo giáo lý, và cam đoan trái tim thành kính ở bất cứ thời khắc nào, cũng như bất cứ địa điểm nào.
Mặc Thanh Hạo lại nhìn thấy một đám người mò cá, sắc mặt càng trở nên âm trầm, gã lập tức nhét bọn họ vào trong đội ngũ, chuẩn bị chờ Hứa Thâm chết đi, sẽ chọn một người từ bên trong này, tiếp tục đi thăm dò.
Mà tới lúc này đám người của giáo hội Hắc Quang mới biết, hóa ra Hứa Thâm là kẻ xui xẻo bị cưỡng ép, chọn ra dò đường.
Bọn họ đều hy vọng Hứa Thâm có thể sống lâu hơn một chút, tránh cho kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ rơi xuống đầu họ.
Và dường như những gì bọn họ cầu nguyện đều được Chúa lắng nghe, bởi vì cả đoàn người đi phía sau kẻ thăm dò trước mặt đã được nửa giờ rồi, nhưng dọc theo đường đi này hết thảy đều hữu kinh vô hiểm, không gặp được bất cứ con khư nào.