Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 287 - Chương 287. Cả Đời Cũng Không Thể Báo Thù…

Chương 287. Cả Đời Cũng Không Thể Báo Thù… Chương 287. Cả Đời Cũng Không Thể Báo Thù…

Sắc mặt đám người Sở Bạch trở nên quái dị, tuy bọn họ cũng mong đợi Hứa Thâm có thể sống sót, nhưng... dường như vận khí của hắn hơi bị tốt quá mức rồi?

"Nhóc con này lại có thể kiên trì đến tận bây giờ..." Mặc Thanh Hạo và một đám thành viên Mặc gia, cũng lộ ra vẻ mặt quái dị, chẳng lẽ chung quanh đây thật sự không có khư?

Sáu con... Hứa Thâm lại nhìn thấy một bóng dáng dữ tợn phía trước, và mặt hắn không chút thay đổi, lại yên lặng lựa chọn đi vòng, là nhẹ chân nhẹ tay đi vòng qua từ bên cạnh.

Đây đã là con khư thứ sáu mà hắn gặp được ven đường.

Tựa như mật độ khư ở tầng sâu trong Khư giới hơi bị dày đặc một chút, không phải người ta đã nói mấy con đại khư này sẽ cắn nuốt lẫn nhau sao?

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, chẳng lẽ chỉ số thông minh của những con khư này cao đến mức chỉ giao lưu với nhau đến điểm là dừng, sau đó bình an vô sự, cùng nhau phát triển?

Và ngoại trừ khư, Hứa Thâm còn nhặt được một kiện khư binh.

Là một ngón tay màu đen.

Ban đầu Hứa Thâm chỉ nghĩ rằng nó chính là một ngón tay cụt do khư để lại, không nghĩ tới khi hắn dùng khư lực đụng vào, lại phát hiện bản thân có thể hấp thu nó vào trong cơ thể.

Trên thực tế, ngoại trừ phế tích Hắc Ám, địa điểm thu hoạch khư binh ở trong động khư, chính là tầng thứ ba trong Khư giới này, bởi vì trên mặt đất sẽ rơi xuống một chút.

Có người phân tích rằng, những khư binh này chính là xác do khư vứt bỏ.

Phải biết rằng, khư cũng có thể nắm giữ khư binh, nhưng với những loại khư binh này, mấy con khư sẽ tỏ ra khá kén chọn, chứ không giống nhân loại, chỉ hận không thể giăng kín toàn thân.

Khư chỉ lựa chọn loại mà chúng nó yêu thích, hoặc là loại mang theo đặc tính phù hợp.

Còn với những loại khác, dường như tự bản thân chúng nó sẽ sinh ra một loại bài xích và chán ghét bản năng, sau đó vứt bỏ khư binh đi.

Hứa Thâm phỏng đoán trong một chuyến đi này, hắn chính là người đầu tiên đạt được khư binh, và có lẽ thứ này chính là phần thưởng khao quân dành cho kẻ thăm dò là hắn.

Lại nói, đạt được thứ này, trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mừng rỡ nho nhỏ.

Mà sau khi Hứa Thâm dung nhập ngón tay màu đen, không ngờ thứ này lại sinh ra một chút phản ứng qua lại với mảnh da màu đen trong cơ thể hắn, và chúng nó đang từ từ dung hợp với nhau.

Lại nói, khư binh có đặc tính tương tự sẽ dung hợp với nhau, biến dị thành khư binh mới.

Và chứng kiến một màn này, Hứa Thâm cũng không khỏi có chút chờ mong.

Lúc này, hắn vừa tiến vào một nơi nào đó trong rừng khư, không bao lâu sau, hắn dã nhìn thấy một khe hở trong rừng, ngay sau đó là một dãy hành lang màu đen bất quy tắc xuất hiện. Và dựa theo cục trưởng miêu tả, đây đúng là thông đạo đi thông phế tích Hắc Ám.

Nhưng ở chung quanh phía trước thông đạo, lại có từng bóng dáng đang bồi hồi di chuyển, nhìn qua chúng nó giống đám cổ thi ngoài tường như đúc.

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn lập tức ngừng lại, xoay người, vẫy vẫy tay về phía sau.

"Hả?"

Đám người Mặc gia đang đi ở phía sau, trông thấy biểu hiện của Hứa Thâm, trong lòng có chút nghi hoặc, Mặc Kiếm nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ cậu ta tìm được thông đạo rồi?"

"Rất có thể là như vậy, gọi người đến hỏi xem sao." Mặc Thanh Hạo nói.

Mặc Kiếm lập tức chọn ra một người ở phía trước, người nọ bị điểm danh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn, chậm rãi đi về phía Hứa Thâm, trong lòng thầm nghĩ: Tốt nhất là cậu nên có chuyện để nói.

"Tìm được thông đạo rồi." Hứa Thâm đợi cho đến khi người nọ tới gần, mới thấp giọng nói.

Người nọ cũng nhìn thấy thông đạo màu đen bất quy tắc ở phía trước Hứa Thâm, sắc mặt khẽ biến, lập tức gật gật đầu, nhưng không hé răng nửa lời, sợ làm kinh động tới đám cổ thi đang lảng vảng ở bên ngoài thông đạo, sau đó, chậm rãi xoay người đi vòng về.

Theo tin tức được thông báo lại, đôi mắt Mặc Thanh Hạo lập tức tỏa sáng, gã nhanh chóng dẫn theo mọi người tới gần chỗ Hứa Thâm.

"Phóng thích sương mù Hoàng Kim." Mặc Thanh Hạo phân phó, đến thời điểm này, gã không còn tiếp tục tiết kiệm nữa.

Chỉ một thoáng sau, mảng lớn sương mù dày đặc màu vàng đã tỏa ra khắp chốn, mọi người vẫn có chút không rõ nguyên nhân, nhưng người Mặc gia lại chẳng có ý định nhiều lời vô nghĩa đi giải thích cho bọn họ nghe.

Chờ sau khi sương mù dày đặc đạt tới phạm vi cực hạn, lấp đầy tầm mắt, bọn họ nhìn thấy chung quanh không có khư thú, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Trong nhóm mấy người có hình thái thứ hai không?" Mặc Thanh Hạo dùng Khư Nhãn nhìn thoáng qua đám cổ thi đang lượn lờ bên ngoài thông đạo, chợt quay sang đám người Sở Bạch dò hỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không một ai hé răng.

Mặc Thanh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Đám các người đã muốn che giấu, cũng được thôi, vậy người dẫn đầu của mỗi nhóm hãy bước ra khỏi hàng, đi giải quyết mấy con cổ thi kia đi.”

Sắc mặt mấy người dẫn đầu như Sở Bạch đều có chút thay đổi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Đúng là Mặc gia này làm việc không chừa đường sống cho người ta mà, đám người ấy thực sự coi bọn họ là pháo hôi mà sử dụng.

Nhưng việc đã xong lại đi trả thù?

Vừa nghĩ tới điểm này, rất nhanh trong lòng bọn họ lại nhụt chí.

Ngoại trừ ngày động khư mở ra, trên cơ bản, bọn họ đều không có khả năng tìm được cơ hội nào khác để tiến vào nội thành.

Huống chi Mặc gia vốn ở trong khu quý tộc tại nội thành, dù bọn họ có thể đi vào nội thành, cũng rất khó tiến vào khu quý tộc.

Nói như vậy cũng đủ hiểu, dẫu bọn họ có dùng hết toàn lực cũng không thể đến được trước mặt người ta, thì làm sao người ta có thể lo lắng bọn họ sẽ cừu hận và trả thù?

Huống chi, trảm khư giả vốn là chức nghiệp có hệ số nguy hiểm cực cao, có lẽ chỉ ba, năm năm sau thôi, bọn họ sẽ chết trong sự kiện khư thú khác, còn nói gì tới chuyện báo thù? Tới cuối cùng, chuyện này chính là một cục lửa giận mà trong cả đời bọn họ chỉ có thể nuốt xuống thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng không ít người đều cảm thấy bi thương và khổ sở.

Bình Luận (0)
Comment