Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288. Cướp Xác!

Chương 288. Cướp Xác! Chương 288. Cướp Xác!

"Anh ta cũng có thể nhìn thấy cổ thi kia?" Hứa Thâm có chút kinh hãi nhìn thanh niên Mặc gia kia.

Bởi vì nơi này chính là tầng thứ ba trong Khư giới, và đám cổ thi lởn vởn ở nơi này, ít nhất cũng đạt tới cấp B,

Trừ phi là tồn tại hình thái thứ hai thuộc loại cảm giác nào đó, nếu không rất khó mà cảm nhận được đám cổ thi kia.

Vẫn còn một loại tình huống khác chính là, đám khư cấp B này du đãng đến tầng thứ hai trong Khư giới, lúc ấy, hình thái thứ hai mới có thể nhìn thấy được.

Chẳng lẽ đầu lĩnh Mặc gia này thuộc hệ cảm giác, hoặc là hình thái thứ ba?

Ừm? Lời này có ý gì?

Mục Tuyết nghe được lời nói của Hứa Thâm, cũng có chút kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Cổ thi này không giống khư. Theo tôi cảm giác, hẳn là đám cổ thi kia chỉ có cấp C thôi, vì tôi cũng có thể nhìn thấy chúng. Và hẳn là chúng nó đã lần mò rời khỏi thông đạo, dựa vào thông đạo đến tầng này trong Khư giới, cuối cùng mới lang thang ở nơi đây. Và chúng nó vẫn ở lại tầng Khư giới này, không có rơi xuống dưới, nghĩa là trong cơ thể chúng nó có ngưng kết xác!"

Ngưng kết xác, đó là khư binh!

Thì ra là thế... Hứa Thâm nghe được lời Mục Tuyết giải thích, lập tức giật mình hiểu ra.

"Bằng không, cậu cho là cái gì?" Mục Tuyết nhìn thấy Hứa Thâm, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái, lời nói vừa rồi của cậu nghe cứ quái dị sao sao ấy.

Ách ách... Hứa Thâm thầm toát mồ hôi (xấu hổ vô cùng), suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển, nói: "Cái kia, tôi cho rằng ở khoảng cách xa như vậy, chắc anh ta không nhìn thấy nó đâu..."

"Anh ta cũng chỉ xa hơn cậu chừng mười mét thôi." Mục Tuyết ngó bộ dáng của Hứa Thâm, trong lòng càng cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ Hứa Thâm cho rằng mấy con cổ thi đó là cấp B hoặc cấp A, và chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy?

Mục Tuyết lập tức liên tưởng đến cả đoạn đường vừa rồi hắn đều bình an vô sự, đôi mắt hơi hơi chớp động.

Hứa Thâm có chút im lặng nhìn dáng vẻ suy tư của Mục Tuyết, trong lòng lại thầm kêu may mắn, may mắn mà cô ấy không phải khư... Xem ra tâm tính của hắn còn chưa đủ trầm ổn, bình tĩnh.

"Còn không đi?" Đôi mắt Mặc Kiếm xẹt qua như điện, đồng thời lại nắm thật chặt khẩu Phá Khư tốc xạ trong tay.

Mấy người dẫn đội như Sở Bạch đều lộ ra sắc mặt khẽ biến, tới cuối cùng bọn họ chỉ có thể bất chấp khó khăn tiến lên.

Ở nơi này có tổng cộng ba người dẫn đầu, mấy người bọn họ đều trao đổi ánh mắt với nhau. Sau đó, tựa như cả đám đã phân phối mục tiêu xong xuôi rồi, tất cả đều vác súng Phá Khư lên nhắm thẳng về phía trước, chờ đến lúc đám cổ thi kia chậm rãi tiếp cận tầm bắn, liền trực tiếp nổ súng.

Mấy con cổ thi bị trúng đạn, tựa như vừa giật mình tỉnh giấc, chúng nó lập tức xoay người lao vọt về phía bọn họ bên này, tốc độ nhanh như gió.

Mấy người Sở Bạch vội vàng bắn, bắn xuyên qua đầu và hai chân cổ thi.

Cổ thi vừa té ngã lại bò lên rất nhanh, coi như không có chuyện gì lại gầm nhẹ rồi vọt tới.

Một người dẫn đầu trong đó bị cổ thi tiếp cận, không thể không rút kiếm chém tới. Người này thi triển ra thân pháp cực nhanh, hiển nhiên đã là tồn tại hình thái thứ hai.

Con cổ thi kia còn chưa chạm vào bộ quần áo phòng hộ trên người gã, đã bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt đầu, sau đó, rất nhanh bị chém thành tám khối, giảm tốc độ liền lại, tái sinh.

Mấy cổ thi khác cũng vọt tới. Người trung niên dẫn đầu giáo hội Hắc Quang này không chút khách khí, nếu lúc này đã bại lộ, gã cũng chẳng cố kỵ gì nữa, trực tiếp vung kiếm chém lên.

Trong vòng mười mét, kiếm nhanh khôn tả!

Với thân pháp của hình thái thứ hai, chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, người nọ đã vượt qua khoảng cách mười mét, mấy con cổ thi liên tiếp ngã xuống.

Sở Bạch và một người dẫn đầu khu Dạ Oanh cũng đang chém giết cùng một chỗ với cổ thi. Chiến đấu vô cùng kịch liệt, trong khoảnh khắc sinh tử, hai người để lộ ra tốc độ phi phàm. Tới lúc này mới biết, hóa ra mấy người bọn họ đều là tồn tại hình thái thứ hai,

"Đã thỏa thuận với nhau sẽ cùng nằm thẳng (dù xảy ra bất cứ chuyện gì trong lòng cũng không gợn sóng, không hề phản ứng, hay phản kháng, tỏ vẻ tâm lý phục tùng), vậy mà anh ta lại lặng lẽ đột phá một mình..." Mục Tuyết nhìn thân thủ của Sở Bạch, thì thào tự nói.

Hứa Thâm cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới trước khi tiến vào động khư Sở Bạch cũng hoàn thành đột phá.

Bên kia, vì tránh làm quần áo phòng hộ bị phá hư, ba người Sở Bạch đều thi triển ra thủ đoạn lôi đình, nhanh chóng giải quyết cổ thi.

Mặc Thanh Hạo thoáng cười lạnh, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao mấy người kia cũng được chọn để đảm đương vai trò dẫn đội, nếu bọn họ không có chiến lực hình thái thứ hai, chỉ có thể nói rằng thế lực sau lưng đối phương quá kém cỏi.

"Đi xem mấy cái xác." Gã lập tức phân phó.

Mặc Kiếm bên cạnh gật đầu, nhanh chóng phất tay tiến lên, cùng mấy đệ tử Mặc gia khác tỉ mỉ tìm kiếm trên người mấy con cổ thi bị giết hại, rất nhanh đã lấy ra một vài bộ phận kỳ dị từ bên trong.

Có mảnh xương màu trắng, cũng có khối thịt màu máu.

Nhưng mấy thứ bọn họ tìm được chủ yếu là mảnh xương màu trắng, tổng cộng có bốn khối.

"Cốt xác." (loại Xác xương)

Mặc Thanh Hạo bắt lấy bốn mảnh xương trắng, khẽ lắc đầu một cái, hiển nhiên gã có chút thất vọng.

Loại cốt xác này là xác không có năng lực đặc thù, không có đặc tính, bởi vậy chúng nó sẽ bị bất cứ loại xác nào hấp thu, trở thành chất dinh dưỡng cho chúng.

Ngược lại khi đến lượt khối thịt màu máu kia, gã trực tiếp nắm nó trong tay rồi hấp thu, nhưng rất nhanh đã thu khư lực lại, tiện tay ném nó cho Mặc Kiếm, nói: "Anh cứ thu lại trước đi, chờ đến lúc trở về lại nhìn xem nó có thể bổ sung cho loại xác nào không."

Mặc Kiếm nghe được lời này, cũng hiểu khối thịt màu máu nọ không khiến thiếu gia vừa lòng, gã không nói năng gì, nhanh chóng thu nó vào trong cơ thể.

"Bọn họ cũng muốn cướp cả thứ này sao?" Sắc mặt thanh niên dẫn đầu khu Dạ Oanh lập tức trở nên khó coi.

Đám người kia coi bọn họ làm công cụ mở đường, coi như xong, nhưng hiện giờ còn muốn cướp xác mà bọn họ vất vả săn giết được… Hành động này hơi bị quá đáng rồi.

Bình Luận (0)
Comment