Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 289 - Chương 289. Cơ Hội Làm Chó Săn…

Chương 289. Cơ Hội Làm Chó Săn… Chương 289. Cơ Hội Làm Chó Săn…

Ánh mắt Mặc Thanh Hạo trở nên lạnh nhạt, nói: "Chờ sau khi vào phế tích Hắc Ám, mấy người có thể cút đi, chỉ cần đừng làm tôi chướng mắt, tôi cũng lười chú ý đến. Nhưng trước đó, mấy người ngoan ngoãn dò đường cho tôi, đừng có mơ tưởng đến mấy cái xác này. Bằng không mấy người cho rằng, vì sao mấy người lại có tư cách bước vào động khư này? Mấy người tưởng rằng mình đạt được tư cách này nhờ khoản tiền và chút lễ vật nho nhỏ ấy ư?"

Mọi người nghe được lời này, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.

Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được, hóa ra trong trò chơi săn giết này, vai trò của bọn họ chỉ là những con chó săn do các đại nhân vật trong nội thành dắt tới.

Nhưng… tổ chức sau lưng bọn họ lại phải cúi đầu khom lưng, chủ động nịnh bợ nhét tiền, còn trả giá không ít, mới tranh thủ được cơ hội này… Cơ hội làm chó dò đường.

Sắc mặt Sở Bạch trở nên âm trầm, gã nghĩ lại những lời Liễu cục từng dặn dò riêng với mình trước khi tiến vào nơi đây… Tới cuối cùng, gã đành phải nhịn xuống nỗi phẫn nộ trong lòng.

Gã biết, một đoạn đường này tương đối gian nan nhưng đợi cho đến lúc bước vào phế tích Hắc Ám, bọn họ sẽ đạt được cơ hội tự do săn bắn.

Ánh mắt Hứa Thâm dừng lại trên bốn mảnh xương vừa được Mặc Thanh Hạo thu về, lúc trước hắn cũng đạt được một mảnh xương như vậy. Chỉ là lúc ấy hắn không kịp cảm nhận xem nó có đặc tính gì, đã tiện tay dung hợp rồi, không nghĩ tới trước mắt lập tức nhìn thấy tận bốn cái.

Đây mới là điểm đặc biệt của động khư sao? Chỉ vẻn vẹn săn giết một lát, lại đạt được nhiều khư binh đến vậy... Hứa Thâm nhìn về phía hang động hắc ám kia, hào quang không ngừng lóe sáng trong mắt.

"Đi thôi." Mặc Thanh Hạo phất tay.

Mặc Kiếm lập tức thét lên một tiếng, ra lệnh cho ba người dẫn đầu nhóm Sở Bạch tiến lên phía trước mở đường, những người khác nhanh chóng đi theo, mà đám người Mặc gia bọn họ lại đi ở cuối cùng, bảo tồn thực lực.

Hứa Thâm chú ý tới mấy con cổ thi đã bị chém rời từng mảnh, đang từ từ khép lại thân thể trong sương mù đằng sau, bỗng nhiên lại phát hiện thân thể bọn chúng đang dần dần trở nên hư ảo, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Hắn lập tức thấp giọng nói với Mục Tuyết bên người: "Cô xem, mấy con cổ thi kia..."

Sắc mặt Mục Tuyết lộ vẻ âm trầm, dường như đang bận suy nghĩ chuyện gì. Cô vừa nghe được lời nói của Hứa Thâm, có quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng vẻ mặt vẫn không chút biến hóa, nói: "Chúng nó đã mất đi xác ngưng kết trong cơ thể, lực lượng sụt giảm, rất khó tiếp tục ở lại tầng này trong Khư giới, sẽ dần dần rơi xuống, rơi xuống, mãi cho đến khi trở lại trong hiện thực... Cũng chính là ngoài tường."

Hứa Thâm sửng sốt, cổ thi không có xác trong cơ thể, sẽ rơi xuống hiện thực?

"Nhưng vì sao lại là ngoài tường? Chẳng lẽ có người chuyên môn vận chuyển chúng nó ra ngoài sao?" Hứa Thâm không khỏi thấp giọng hỏi.

"Đương nhiên là không." Mục Tuyết nhìn về phía Sở Bạch đang đi mở đường đằng trước, trong lòng thoáng bi ai thay gã nhưng ngoài miệng lại tùy ý nói: "Vị trí chúng nó rơi xuống, chính là ở ngoài tường. Lại nói, tuy chúng ta thông qua nội thành tiến vào động khư, nhưng vì xâm nhập quá sâu, rất khó để phán đoán chính xác vị trí bên ngoài Khư giới, là nơi nào trong hiện thực. Nhưng bình thường, đám cổ thi ngã xuống này, đều xuất hiện ở ngoài tường. Và cụ thể là vì sao lại như thế thì tôi cũng không biết."

Hứa Thâm giật mình, hắn cảm thấy tình huống này thật khó hiểu, nhưng Mục Tuyết đã nói bản thân không biết, hắn cũng chỉ có thể đè sự nghi hoặc này trở lại đáy lòng.

Càng tiến vào bên trong, mảnh hắc ám trong thông đạo càng trở nên thâm thúy, tựa như nơi này vốn không phải hang động, và khu vực bọn họ đang tiến vào chính là một thế giới hắc ám.

Đám người Sở Bạch mở đèn điện cao xạ mang theo bên mình lên, ánh sáng tràn ra. Có thể rõ ràng nhận thấy, khi đặt vào hoàn cảnh này, thứ ánh sáng cực kỳ chói mắt ở bên ngoài, chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách hơn mười mét mà thôi.

Không bao lâu sau, bọn họ lại gặp được cổ thi.

Lần này, đám người Sở Bạch không đợi Mặc Kiếm thúc giục, đã trực tiếp tiến lên giải quyết chúng, coi như bọn họ đều đã chấp nhận vận mệnh của kẻ mở đường rồi.

Đoàn người tiến lên hơn mười phút, đã liên tiếp chém rời mười mấy con cổ thi, cũng lấy ra 6 cái xác từ trong thân thể chúng nó, và hiển nhiên tất cả đều rơi vào trong tay Mặc Thanh Hạo.

Nhưng Hứa Thâm phát hiện, tần suất xuất hiện loại cốt xác màu trắng kia là cao nhất, dường như chúng nó là loại khư binh thông thường nhất.

Đột nhiên, ngay lúc đèn pin của người dẫn đầu giáo hội Hắc Quang chiếu rọi một khu vực nào đó trong bóng đêm, nơi đó lập tức xuất hiện một bóng dáng màu xám.

Bóng dáng kia bị ánh sáng từ đèn pin làm kinh động, lập tức ngẩng cái đầu đang cúi sát mặt đất lên, rõ ràng là một con cổ thi cực kỳ to lớn.

Nó đang nằm sấp trên mặt đất. Lúc này, cái đầu vẫn một mực vùi vào lồng ngực kia, nhanh chóng vươn lên, để lộ ra bộ mặt vô cùng dữ tợn, từ phía dưới hai bên mí mắt, xuất hiện từng đường nứt màu máu, giống như những cái miệng bén nhọn.

Và chỉ tính riêng cái đầu của nó thôi cũng lớn gần một mét.

Sắc mặt ba người Sở Bạch đại biến, không cần phải nghi ngờ, con cổ thi tuyệt đối không phải trình độ cấp C.

Chạy!

Trung niên dẫn đầu giáo hội Hắc Quang lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó, một tiếng súng vang lên.

Mặc Kiếm cầm súng Phá Khư loại tốc xạ trong tay, viên đạn vừa bắn thẳng tới phía sau gã, lạnh lùng thốt lên: "Chạy cái gì? Chẳng lẽ anh muốn chúng tôi ra tay? Tất cả đều xông lên cho tôi!"

Trung niên nọ kinh sợ, gương mặt đỏ lên, nói: "Các người đừng khinh người quá đáng!"

"Mày không phục?" Mặc Kiếm lắc lư khẩu súng trong tay, ánh mắt lạnh lùng.

Rống!

Phía sau lưng bọn họ, con cổ thi kia đã bò lên, tựa như một cử động của nó cũng khiến mặt đất rung chuyển.

Sở Bạch và thanh niên dẫn đầu khu Dạ Oanh đều lộ ra sắc mặt khó coi, cả hai chậm rãi lui về phía sau.

"Móa nó, mọi người cùng nhau liều mạng với bọn họ. Ở trong này, dù giết sạch bọn họ cũng không ai biết, cứ nói chết ở trong tay khư là được!" Trung niên kia hung hăng rống giận, trực tiếp cầm súng vọt tới, trên tay gã là khẩu súng Phá Khư loại đặc biệt cải tiến.

Bình Luận (0)
Comment