Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290. Phản Kháng Là Ngu Xuẩn!

Chương 290. Phản Kháng Là Ngu Xuẩn! Chương 290. Phản Kháng Là Ngu Xuẩn!

Dưới sự dẫn sắt của gã, những thành viên khác của giáo hội Hắc Quang, đều phản chiến, tất cả dứt khoát chỉ súng về phía Mặc gia, dù sao cũng là chết, một khi bị ép đến tuyệt cảnh, lúc nóng nảy ngay cả chó cũng biết nhảy tường! (câu này đồng nghĩa với chó cùng rứt giậu)

Sắc mặt Mục Tuyết khẽ biến, cô vội vàng kéo Cố Thu Phong lùi sang bên cạnh, mở miệng nói: "Mau né tránh."

Đám người Hứa Thâm và Ba Diệp nghe vậy, cũng nhanh chóng làm theo lời cô ấy tránh, rời xa khu vực trung tâm, tránh trở thành nơi tập trung hỏa lực của hai bên.

"Không biết sống chết!" Sắc mặt Mặc Thanh Hạo lạnh lùng, gã lập tức nâng khẩu súng bắn tỉa trong tay lên, bất ngờ bắn ra một phát.

“Phanh” một tiếng, tiếng súng vang lên sau lưng trung niên kia. Một phát này bắn trúng đầu con cổ thi vừa nâng mình đứng dậy, trên mặt nó xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm.

Máu thịt trong lỗ thủng nọ liên tục mấp máy, sương mù xung quanh khẩn cấp tụ tập tới, vết thương kia khép lại cực nhanh.

Trong khi ấy, đám người trung niên dẫn đầu cùng những thành viên giáo hội Hắc Quang khác cũng liên tiếp bắn tới, nhưng khác với một súng bắn thủng đầu con khư của Mặc Thanh Hạo kia, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, tất cả những viên đạn rời tay bọn họ, bắn lên tầng quần áo phòng hộ bên ngoài đám người Mặc gia, đều bị đánh văng ra.

Cũng chỉ có khẩu súng Phá Khư loại đặc biệt cải tiến trong tay trung niên dẫn đầu, khi bắn vào mặt nạ bảo hộ của Mặc Kiếm mới lưu lại một dấu vết mờ mờ thôi!

Và dấu vết này đã khiến sắc mặt Mặc Kiếm trở nên cực kỳ âm trầm, gã dứt khoát nâng khẩu súng Phá Khư loại tốc xạ lên, trực tiếp bắn ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, lớp quần áo phòng hộ trên người bảy, tám thành viên của giáo hội Hắc Quang đều bị xé toang, thân thể cả đám đầy rẫy thương tổn.

Mà bản thân trung niên kia vốn là hình thái thứ hai, khả năng né tránh cực kỳ nhạy bén, gã chỉ nhẹ nhàng lướt qua, cũng tránh được hết công kích, chỉ là lớp quần áo phòng hộ trên người đã ảnh hưởng tới khả năng phát huy thực lực của gã. Dưới chuỗi công kích càn quét tập trung, cuối cùng gã vẫn bị bắn trúng hai phát, tầng quần áo phòng hộ trên người bị phá vỡ.

Trung niên dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức giận đến mức cả người run rẩy, gã hoàn toàn không nghĩ tới những lời Giáo hoàng nói lại chính là sự thật.

Đám cao tộc nội thành chết tiệt này! !

"Ngu xuẩn."

Mặc Thanh Hạo nâng súng ngắm lên, lại bắn một phát trúng đầu cổ thi kia, làm chậm lại thế công của nó, rồi nương theo chút thời gian này, lập tức mở miệng quát Sở Bạch và thanh niên dẫn đầu khu Dạ Oanh: "Hai người còn thất thần làm gì? Nếu không muốn chết, lên!

Sắc mặt Sở Bạch và thanh niên dẫn đầu khu Dạ Oanh trở nên tái nhợt.

Rơi vào loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này, bọn họ nhất định phải chọn cho mình một phương án bớt nguy hại nhất. Và so sánh với con cổ thi kia, tựa như đám người Mặc gia này càng hung tàn hơn…

Tới cuối cùng, bọn họ chỉ có thể bất chấp khó khăn, vọt lên.

"Biên đội số một theo tôi!" Trong lúc Sở Bạch xông lên đi, gã cũng kêu gọi đám người Triệu Thanh Miên tới hiệp trợ.

"Lũ ngu xuẩn. Nếu không có quần áo phòng hộ đặc chế, chúng tao sẽ tùy ý sử dụng chúng mày như vậy sao? Chẳng lẽ chúng tao lại không biết đạo lý chó cùng rứt giậu?" Sắc mặt Mặc Kiếm âm lãnh, nói: "Đã nói rồi, bảo chúng mày làm cái gì thì chúng mày làm cái đó, không nên cắn trả chủ nhân. Hiện giờ, tất cả đều lên cho tao, ai lùi bước, chết!"

Ánh mắt đám người Giáo hội Hắc Quang lộ ra vẻ tuyệt vọng. Dưới áp lực từ phía Mặc Kiếm, bọn họ chỉ có thể xoay người, giết về phía cổ thi.

"Tôi lại cho anh thêm một lần cơ hội nữa." Mặc Thanh Hạo nâng súng ngắm lên, nhìn về phía trung niên nọ.

Sắc mặt trung niên dẫn đầu cực kỳ khó coi. Gã hiểu rất rõ, đối phương cho bản thân thêm một cơ hội vốn chẳng phải rộng lượng gì, chỉ là đối phương không hy vọng một công cụ nhân (-là người giúp đỡ người khác mà không cần gì hết, cho nên thường bị người ta sử dụng như một thứ công cụ hình người) như gã bị lãng phí đi thôi, nhưng đây cũng là cơ hội cầu sống duy nhất của gã.

Nghĩ đến đây, trung niên nọ cắn răng, chỉ có thể quay đầu phóng về phía cổ thi.

"Chúng ta cũng lên." Mục Tuyết nói, đồng thời liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

Hứa Thâm cảm thấy ánh mắt của cô có chút kỳ quái, giống như đang nói, cậu đừng có ngụy trang nữa ...

Sắc mặt ba người Cố Thu Phong khẽ biến. Bọn họ còn có chút do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, ác liệt của đám người Mặc gia vừa quét tới, trong lòng lập tức hiểu, bản thân không đi cũng không được, còn không bằng tự giác một chút thì hơn.

Ngay lập tức, toàn đội xuất động, đi qua vây quanh cổ thi.

Hứa Thâm lấy ra súng Phá Khư loại tốc xạ, đứng từ phía xa nhắm bắn cổ thi, viên đạn không ngừng văng ra như tháo nước.

Đám người Mục Tuyết nhìn thấy Hứa Thâm lấy ra súng Phá Khư loại tốc xạ từ trong ba lô, sắc mặt tất cả khẽ biến.

Trước khi xuất phát, bọn họ có hỏi Hứa Thâm về thứ này, nhưng Hứa Thâm chỉ nói nó là vũ khí bí mật, không nghĩ tới, loại vũ khí bí mật này lại khủng bố đến vậy!

Bởi vì ở khoảng cách gần, nó chính là vũ khí có thể uy hiếp đến hình thái thứ hai!

Hứa Thâm không ra tay, chỉ đứng bên ngoài dùng súng Phá Khư bắn kiềm chế, Mục Tuyết lại mang theo đám người Cố Thu Phong lao lên nghênh chiến, dung nhập vào tiểu đội tác chiến của Sở Bạch.

Mỹ Nhã cũng không nhàn rỗi, cô cũng đi theo bên người Sở Bạch, không ngừng xẹt qua xẹt lại chung quanh cổ thi, thường xuyên tìm cơ hội thích hợp để ra tay.

Phanh!

Từ phía xa xa, Mặc Thanh Hạo dùng súng ngắm bắn tới, gần như mỗi súng đều trúng vào điểm yếu hại trên người cổ thi, cắt ngang thế công của nó.

Đám người Mặc Kiếm cũng bắn phối hợp với gã, lại cộng thêm những người khác vây công, có thể nhận thấy cổ thi đang rơi vào hoàn cảnh xấu.

Rống!

Cổ thi rít gào, hung hăng vung cánh tay, cánh tay dài như liêm đao quét ngang tới, lập tức đập bay Cố Thu Phong và một vài thành viên giáo hội Hắc Quang tới khá gần nó. Dưới loại lực lượng cuồng bạo này, không ít người miệng phun máu tươi, vừa ngã xuống đất đã không dậy nổi.

Hứa Thâm vừa bắn, vừa chạy về phía Cố Thu Phong, nhìn thấy trước ngực gã đều là máu tươi, hắn vội vàng nâng đối phương dậy, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Đừng đỡ tôi..." Cố Thu Phong mở một con mắt, vội vàng ném cho Hứa Thâm một ánh mắt đầy ẩn ý.

Thật vất vả mới mượn được cơ hội bị thương, gã không hề muốn tái chiến.

Bình Luận (0)
Comment