Hứa Thâm sửng sốt, lập tức có chút không biết nên nói gì, ánh mắt hắn lại nhìn qua đám thành viên giáo hội Hắc Quang khác, không ít người đang băng bó vết thương, dáng vẻ sắp chết đến nơi…
Về mặt này, rất khó để phân biệt rút cuộc là bao nhiêu người bị thương thật và bao nhiêu người giả vờ.
Chỉ có thể nói rằng, đám tiểu nhân vật cũng có bí quyết cầu sinh của tiểu nhân vật.
Hứa Thâm âm thầm cười khổ, đành bất đắc dĩ phối hợp với hành động của Cố Thu Phong, lập tức lớn tiếng nói: "Cố chịu đựng, đợi lát nữa tôi sẽ chữa thương cho cậu, nhất định phải cố chịu đựng đó!"
Nói xong, hắn trưng ra vẻ mặt bi tráng buông Cố Thu Phong xuống, tay cầm lấy súng Phá Khư tiếp tục xung phong về phía trước, không ngừng bắn phá.
Cố Thu Phong té trên mặt đất, ánh mắt nhìn bóng dáng bi tráng của Hứa Thâm, trong lòng có chút ngạc nhiên, nếu không phải gã nhất thiết phải tiếp tục nằm giả chết, có lẽ gã đã nhảy dựng lên nhiệt liệt vỗ tay cho Hứa Thâm rồi.
Vẫn là cậu biết cách diễn nha!
Cùng lúc ấy, do Sở Bạch và ba vị hình thái thứ hai dẫn đầu, mười mấy người bên kia đang hợp lực bao vây tiêu diệt cổ thi, cộng thêm hỏa lực viễn trình tới từ súng bắn tỉa và súng Phá Khư loại tốc xạ trong tay thành viên Mặc gia, rất nhanh thân thể con cổ thi kia đã bị bắn nát.
Sau khi từng bộ phận trên cơ thể như tay, chân… đều bị dỡ xuống, cái đầu con quái vật này cũng bị chặt đứt.
Cái đầu cực lớn lăn lộn tới trước mặt Hứa Thâm, tầng sương mù chung quanh đang thong thả tụ tập tới, toàn bộ đều chui vào khe hở bên dưới cái đầu.
Nơi ấy không có một chút máu tươi nào chảy ra, còn máu thịt đang không ngừng nhúc nhích.
Một phần dịch thể màu đỏ sậm đã vón cục, bị phun ra từ đường nứt bên dưới mí mắt cổ thi. Thoạt nhìn thứ này có cảm giác cực kỳ dấp dính, giống như một cục kẹo dẻo có tính dính rất mạnh, lăn đến bên chân Hứa Thâm.
Hứa Thâm hơi ngơ ngác, cũng xoay người nhặt nó lên, cảm giác trên tay cực kỳ mềm mại, ấm áp.
Thứ này giống như một cục máu dẻo dai.
Hứa Thâm vừa cầm nó trong tay, bỗng nhiên lại có cảm giác tấm mặt nạ ác quỷ đang ẩn giấu dưới lớp da mặt mình, truyền đến từng luồng nhiệt ý, tựa như nó đang kêu gọi.
Hắn thầm giật mình, ánh mắt nhìn về phía cục máu mềm dẻo trong tay, chẳng lẽ thứ này cũng là khư binh?
Nhưng nhìn về ngoài, nó cực kỳ giống một cục máu tươi dính nhầy mà...
Đến lúc này, bỗng dưng hắn phát hiện ra, dù cục máu này dính nhầy mềm mại, nhưng lại có tính dai cực tốt, không thể kéo đứt, và đương nhiên, đó không phải đặc tính vốn có của máu tươi.
Huống chi lúc trước, dẫu cổ thi này đã bị thương nghiêm trọng, nhưng không hề thấy nó đổ máu, tựa như trong cơ thể nó đều là những bộ phận khô ráo giống như cây khô vậy, không có máu tươi.
"Cậu kia, đừng có lộn xộn, mau đưa thứ trong tay cậu tới đây." Đúng lúc ấy, từ sau lưng hắn truyền đến giọng nói của Mặc Kiếm, ngọn đèn trong tay đối phương chiếu thẳng vào mặt Hứa Thâm, còn bản thân đang đi nhanh tới.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn nắm chặt cục máu trong tay, chiếc mặt nạ bên dưới lớp da mặt đang nhúc nhích, tựa như muốn trồi lên.
Hứa Thâm có một loại cảm giác, cục máu trong tay hắn là phần còn thiếu cực kỳ quan trọng với chiếc mặt nạ này.
Ngay lúc ấy, góc áo hắn bị người ta lôi kéo, Hứa Thâm quay sang, là Mục Tuyết, cô đang khẽ lắc đầu với hắn.
Hứa Thâm hiểu được ý tứ của cô, ánh mắt biến ảo một hồi.
Lúc này, Mặc Kiếm đã đi tới trước mặt hắn, bàn tay vươn ra, cầm lấy cục khư binh máu tươi kỳ dị từ trong tay Hứa Thâm, đồng thời lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Trong tay Hứa Thâm đã trống rỗng, chiếc mặt nạ bên dưới lớp da mặt cũng bình tĩnh trở lại, lạnh như băng.
Hắn nhìn thấy kiện khư binh nọ được đưa vào trong tay Mặc Thanh Hạo.
Rất nhanh, Mặc Thanh Hạo đã hấp thu nó vào trong cơ thể. Gã im lặng một hồi tựa như đang, một lúc lâu sau, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng, nói: "Không tệ, rốt cuộc cũng có thứ coi được."
Trên mặt Mặc Kiếm cũng xuất hiện nụ cười, nói: "Cổ thi này tương đương với cấp B, khẳng định là xác ngưng kết trong cơ thể nó không tầm thường."
Hứa Thâm chậm rãi buông tay xuống, cũng thu hồi ánh mắt.
...
...
Không ít người đều có chút thèm thuồng khư binh trên người con cổ thi thật lớn này, nhưng bọn họ đều biết, chỉ cần Mặc gia có mặt ở đây, sẽ không có phần cho bọn họ.
Tới cuối cùng, tất cả đều mong đợi đoàn người có thể tới phế tích Hắc Ám sớm một chút, như vậy bọn họ có thể tự săn bắn xác của chính mình.
"Vẫn là cậu giảo hoạt."
Trong lúc mọi người lướt qua cổ thi, tiếp tục đi về phía trước, Mục Tuyết liếc mắt nhìn khẩu súng Phá Khư loại tốc xạ trong tay Hứa Thâm, lúc này hắn cũng không tiếp tục giấu nó vào ba lô nữa, ngược lại, tỏ ra khá là hào phóng thoải mái ôm vào trong ngực.
"..."
Hứa Thâm nhìn ánh mắt Mục Tuyết, lập tức hiểu được, là vừa nãy hắn buột miệng nói vài câu đã khiến cô nhận thấy điều gì rồi.
"Đội trưởng, muốn nói cũng không thể nói như vậy được, lão Hứa có súng là bản lĩnh của cậu ấy, chúng ta có hâm mộ cũng không được." La Hoa nói.
Cố Thu Phong tỏ ra vô cùng đồng tình, liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Mục Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhưng không giải thích thêm.
Suốt cả đoạn đường này, cô vẫn một mực suy tư cân nhắc, tới cuối cùng cũng coi như hiểu thấu nội tình của Hứa Thâm rồi. Đến lúc này, coi như cô đã có thể khẳng định, câu nói lúc trước của hắn tuyệt đối không phải lỡ lời, và như vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là Hứa Thâm cũng đột phá hình thái thứ hai rồi, nhưng hắn thức tỉnh năng lực loại cảm giác, bởi vậy mới có thể cảm nhận được khư thú cấp B ở nơi này.
Đương nhiên, đó cũng là nguyên nhân khiến Hứa Thâm quyết định đi lên dẫn đường và không gặp bất cứ chuyện không may nào.
Lại nói, nếu hắn thức tỉnh năng lực loại cảm giác đỉnh cao đặc biệt đáng sợ nào đó, thậm chí hắn còn có khả năng dự đoán trước nguy hiểm...
Thậm chí còn có thể cảm giác được khư cấp A.
Dù sao loại năng lực cảm giác này, cũng không nhìn cấp bậc, trừ phi năng lực giả (người có năng lực) gặp phải con khư nào đó cực kỳ mạnh mẽ, không cần bất cứ một loại động tác lạ thường nào, chỉ vẻn vẹn là một ý niệm cũng có khả năng tiêu diệt đối phương… Đến lúc ấy, năng lực giả mới không thể “Dự đoán” được.
Bởi vì vừa bắt đầu đã chấm dứt, cho nên toàn bộ quá trình kia không tồn tại cái gọi là "Nguy hiểm".