Đoàn người lại tiến lên hơn mười phút, chém giết bốn, năm con cổ thi, rốt cuộc cũng đi tới phế tích Hắc Ám.
Phế tích Hắc Ám này giống như một hang động cực lớn đã bị phong bế (đóng kín lại).
Nhưng một khi hang động lớn đến trình độ nhất định, bên trong nó chính là thế giới.
Trên đỉnh là màn trời tối đen, không nhìn thấy bất cứ một tia sáng nào, ở chung quanh, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài khối đá lớn quái dị, nơi này không có thực vật, bầu không khí có chút âm u, giá lạnh.
Mặc Thanh Hạo liếc mắt nhìn xung quanh một cái, đôi mắt lập tức dừng lại trên người ba tiểu đội khác, nói: "Mấy người đi bên trái, bên phải thuộc về chúng tôi, hi vọng mấy người đừng đụng phải chúng tôi, nếu không đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội."
Dù sao những thế lực sau lưng đám người này cũng trả giá không ít, lại có nhân mạch trong nội thành, tuy gã không thèm để ý tới mấy mối quan hệ đó, nhưng nói gì thì nói, làm việc gì cũng không nên quá tuyệt tình, nếu không khó tránh khỏi sẽ có người cáo trạng về trong gia tộc. Đến lúc đó, ngay cả gã cũng không tránh được, sẽ bị trách móc nặng nề vài câu.
Hơn nữa, loại chuyện này để lọt vào trong tai thế lực khác, cũng không dễ nghe.
Đánh chết nhưng không hoàn toàn đánh chết, giữ lại cho bọn họ một tia hi vọng, mới là đạo lý lâu dài.
Cũng có thể làm gia tộc nhìn thấy gã có tâm thế và lòng dạ của người cầm quyền.
Mọi người nghe được lời Mặc Thanh Hạo nói, trong lòng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy lời nói này hơi khó nghe, nhưng rốt cuộc, bọn họ cũng được giải thoát rồi.
"Đa tạ Mặc Thất Gia." Thanh niên dẫn đầu khu Dạ Oanh vội vàng nói tạ ơn.
Sở Bạch cũng theo đó, giả vờ giả vịt nói lời cảm tạ, vẻ mặt đầy cảm kích.
Trung niên giáo hội Hắc Quang kia lại không nói thêm điều gì, chỉ lên tiếng kêu gọi thuộc hạ, sau đó cả đội nhanh chóng đi sang bên trái trong bóng đêm.
"Chúng ta cũng đi thôi." Sở Bạch quay sang kêu gọi Mục Tuyết.
Mọi người cùng tiến về trước, trước khi đi, Hứa Thâm quay đầu lại đưa mắt nhìn Mặc gia, lúc này bọn họ cũng trực tiếp xoay người đi qua bên phải rồi.
"Rốt cuộc cũng thoát khỏi đám người này." Cố Thu Phong không nhịn được, nhỏ giọng nói.
Hai bên đã không nhìn thấy bóng dáng của nhau, những người khác đều cảm thấy thoải mái bội phần, nhưng không bao lâu sau, bọn họ lại gặp được vị trung niên cầm đầu giáo hội Hắc Quang, nhóm người này đang vây giết một con cổ thi.
Trung niên dẫn đầu nọ vừa thấy Sở Bạch tới gần, sắc mặt khẽ biến, nói: "Đây là của chúng tôi."
"Tôi biết." Sở Bạch nhìn thoáng qua, cũng không có tâm tư tranh đoạt, nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng trải qua hoạn nạn, chúng tôi sẽ không cướp của các anh."
Trung niên nọ thầm cười lạnh trong lòng, nhưng về ngoài lại lộ ra dáng vẻ cảm động, thở dài: "Đúng vậy, chúng ta cũng không cần phải mưu toan hãm hại lẫn nhau, dẫu sao cả về số lượng lẫn chất lượng đều kém đến mức không cần đề cập tới."
"Chúng tôi qua bên này, chúng ta hãy chia đường đi, tránh cho một hồi nữa lại chạm phải nhau." Sở Bạch nói.
Trung niên dẫn đầu gật đầu nói: "Mấy người cứ yên tâm, Giáo hoàng chúng tôi với cục trưởng của mấy người từng ăn cơm chung vài lần, quan hệ không tồi. Giáo hoàng chúng tôi còn từng dặn dò, không được công kích mấy người."
"Đa tạ." Sở Bạch vẫy tay chào bọn họ, sau đó mang theo đám người phía sau đi theo một hướng khác.
Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy một con cổ thi du đãng.
Sở Bạch không khách khí, lập tức dẫn đội viên tiến lên, trực tiếp tổ chức săn giết. Đối phương chỉ là một con cổ thi trình độ cấp C, với thân thủ mà Sở Bạch đã để lộ, rất nhanh có thể giải quyết xong xuôi.
Từ trong cơ thể cổ thi, bọn họ tìm được một khối xương cốt màu trắng, Sở Bạch thở phào một hơi, chợt nhìn về phía đám người Mục Tuyết đang đi tới, nói: "Chúng ta cùng nhau vây săn, hay tách ra?"
Mục Tuyết nghe hiểu ý tứ trong lời nói của gã, cũng bình tĩnh trả lời: "Hay là tách ra đi, làm như vậy hiệu suất mau hơn."
"Được." Sở Bạch gật đầu.
Sau đó, hai đội chọn lựa phương hướng, đều tự phân công nhau hành động.
"Đội trưởng, nơi này hung hiểm như vậy, chúng ta còn tách ra hành động, chẳng phải sẽ càng thêm nguy hiểm sao?" Cố Thu Phong không nhịn được nói.
"Đúng vậy, chúng ta săn giết được xác, có thể chia đều hai đội mà." La Hoa cũng nói.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Người ta tới nơi này để tìm xác, không phải để ôm đoàn sưởi ấm. Ở nơi này, gặp được khư dưới cấp B, tiểu đội bọn họ có thể giải quyết, người cùng đôi chia nhau còn có thể hiểu được, tại sao phải chia cho chúng ta? Lại nói, nếu gặp được cấp B, chúng ta cũng đánh không lại, vậy bọn họ cho chúng ta kết bạn, sẽ được lợi ích gì?”
Sắc mặt hai người La Hoa khẽ biến, đúng là như thế.
"Nhưng nếu gặp được thế lực khác, chúng ta cũng có thể hỗ trợ mà." Cố Thu Phong chưa từ bỏ ý định, cố gắng nói.
Mục Tuyết lạnh nhạt nói: "Cậu cho là những thế lực khác sẽ đi cùng nhau sao? Thực tế là bất cứ ai cũng muốn đạt được xác, và mỗi một người trong đám bọn họ đều bất chấp nguy hiểm về sinh mệnh, cũng muốn tới nơi này thử vận khí, cũng muốn một mình săn giết cổ thi. Nếu may mắn, đạt được một món khư binh tốt từ trên người cổ thi, sẽ là một bước lên trời, ai không có chút tâm tư nhỏ? Nhưng kết bạn cùng đi, sẽ phải chờ người khác phân phối, đến lúc ấy, người ta còn có thể đạt được cái gì tốt đây?"
Cố Thu Phong lập tức không nói gì nữa.
Đúng vậy, ngay cả gã cũng muốn thử vận khí như vậy, nhưng... lại không có dũng khí kia!
Ba Diệp không nói chuyện, tựa như đã bị những lời của Mục Tuyết nói đúng tâm tư.
"Cậu muốn tách ra khỏi chúng tôi không?" Mục Tuyết nhìn về phía Hứa Thâm, chợt mở miệng hỏi.
Đám người Cố Thu Phong hơi ngơ ngác, cũng nhìn về phía Hứa Thâm.
"Chuyện này..."
Mục Tuyết đã nói đến nước này rồi, hắn cũng hiểu được tâm tư của cô ấy. Cô ấy làm như vậy để sáng tạo cơ hội rời đi cho hắn. Hơn nữa, nếu hắn còn ở lại, chờ đến lúc săn giết được xác, đúng là bọn họ không dễ phân chia.
Hiển nhiên Mục Tuyết muốn quyền ưu tiên lựa chọn.