Số hai từng nói, súng bắn tỉa loại đặc biệt cải tiến này chỉ có thể bắn chết hình thái thứ hai trong tình huống đối phương không phòng bị mà thôi.
Phải biết rằng, bản thân số hai chính là tồn tại hình thái thứ ba, nếu khẩu súng này có thể uy hiếp đến hình thái thứ ba, đối phương tuyệt đối không dễ dàng đưa ra ngoài, còn dùng cái giá cực kỳ ưu đãi bán cho hắn như vậy.
Nói cách khác, Mặc Thất Gia trước mắt vẫn là hình thái thứ hai.
Nhưng mà...
Bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến sáu đại hệ năng lực từng được nghe nói tới.
Trong sáu loại này có một loại tên là hệ trọng cấu!
Với đặc tính chữa trị, tái sinh... Hiển nhiên Mặc Thất Gia này thuộc hệ trọng cấu!
Chỉ trong nháy mắt Hứa Thâm đã hiểu được hết thảy.
Diễn giải cả quá trình suy luận của hắn, nhìn thì cảm thấy rất lâu, kì thực hết thảy đều gói gọn trong vòng không đến hai giây, mà lúc này, cái đầu của Mặc Thanh Hạo kia đã tái sinh gần như đầy đủ rồi. Trên đỉnh đầu là bộ não được tái tạo từ các mô đã khép kín, nhãn cầu cực lớn màu trắng lồi ra ngoài hốc mắt, đang chuyển động. Đến lúc này, da mặt của gã còn chưa thể tái sinh, khi nói chuyện vẫn để lộ hai hàm răng màu trắng ra bên ngoài: "Mặc Kiếm, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thất gia..." Mặc Kiếm là tâm phúc của Mặc Thanh Hạo, đã sớm biết năng lực của gã thuộc hệ trọng cấu.
Trên thực tế, từ sau khi Mặc Thanh Hạo đột phá hình thái thứ hai, người này đã sớm di chuyển bộ phận trí mạng của mình đến các vị trí khác trong cơ thể, kể cả trái tim, cũng không còn nằm tại vị trí vốn có nữa.
Nhưng suy cho cùng đại não cũng có cấu tạo quá phức tạp, dù gã đã chuẩn bị sẵn một vị trí trong cơ thể mình cho đại não, nhưng một khi cái đầu vốn có bị chặt đứt, một phần những ý nghĩ, ký ức chưa được sao lưu, còn giữ lại bên trong này cũng sẽ mất đi.
Bởi vậy ngay sau khi cái đầu mọc ra, Mặc Thanh Hạo sẽ lập tức mở miệng hỏi tình huống. Và gã cũng ý thức được bản thân vừa bị tập kích.
Phanh!
Ngay tại thời điểm Mặc Kiếm mở miệng, muốn trả lời, cực kỳ đột ngột, viên đạn thứ hai bị bắn ra, chỉ trong nháy mắt, nó đã phá không tập kích tới.
Sau khi loại súng bắn tỉa này được đặc biệt cải tiến, tốc độ bắn của nó đã đạt tới 800, vượt qua chừng 200 đơn vị so với tốc độ bắn của súng ngắm bình thường là 600!
Tương đương với gấp gần 2,5 lần vận tốc của âm thanh! (Vận tốc của âm thanh là 343.2 m/s)
Dù Mặc Kiếm có phòng bị, nhưng thân thể lại theo không kịp.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, gã chỉ nghe được một tiếng xé gió, và cái đầu vừa mới được ngưng tụ lại của Mặc Thanh Hạo, lại một lần nữa bị viên đạn xỏ xuyên qua, bạo liệt!
"Khốn nạn!"
Dịch óc lại bắn tung toé. Mặc Kiếm nổi giận, hốc mắt cũng đỏ lên, gã quay đầu nhìn lại, viên đạn kia bắn tới từ phía sau lưng gã, nghĩa là kẻ bắn tỉa nọ vừa bắn tới từ phương hướng kia.
"Mặc Hải Minh, cậu còn ngẩn người ra đó hả? !" Mặc Kiếm điên tiết quát một tên thủ vệ Mặc gia đang đứng bên cạnh mình.
Người sau là một trong ba tồn tại hình thái thứ hai có mặt trong đội ngũ, cũng là thành viên thuộc hệ cảm giác duy nhất trong mấy người bọn họ, vậy mà gã để kẻ địch tập kích tới hai lần vẫn chưa thể phát hiện được đối phương.
"Năng lực của tôi không thể cảm nhận được tốc độ bắn của viên đạn." Mặc Hải Minh là người chừng ba mươi tuổi, lộ ra sắc mặt khó coi.
Lại nói, năng lực thuộc hệ cảm giác được chia ra làm rất nhiều loại, có thể là loại tăng cường thị giác, khiến cho năng lực giả có thể nhìn thấy những thứ bình thường không nhìn thấy được, có thể là loại siêu viễn thị (nhìn cực xa), nhưng cũng có thể là loại dự cảm được nguy hiểm.
Còn gã thì khác, năng lực của gã chính là nắm bắt tâm linh!
Trong hệ cảm giác, năng lực của gã được xếp vào loại có tính công kích rất mạnh, có thể săn giết tinh thần!
Lúc này, gã đang thông qua năng lực nắm bắt tâm linh, cảm nhận được dao động tâm linh cực mỏng manh ở ngoài hai trăm mét. Loại dao động này tựa như tiếng vang giữa bóng đêm, không ngừng nổi lên gợn sóng.
"Dường như chúng ta chỉ có một kẻ địch, tôi đã tập trung được đối phương." Trong ánh mắt Mặc Hải Minh lộ ra vài phần kinh ngạc.
Căn cứ theo dao động tâm linh không quá mãnh liệt kia, kẻ địch này nhiều nhất chỉ có trình độ hình thái thứ nhất, nhưng đối phương lại có thể ngắm bắn từ khoảng cách hơn hai trăm mét? !
Theo như gã biết, tầm bắn của súng ngắm bình thường không thể đạt tới trình độ này. Nói như vậy, trong tay kẻ địch hình thái thứ nhất kia lại có một khẩu siêu cấp súng ngắm loại đặc biệt cải tiến? !
"Mau tới đây, xếp thành tường người bảo vệ Thất gia!" Mặc Kiếm lập tức phân phó, chợt nói với Mặc Hải Minh: "Mau, cậu và Tổ Vọng đi qua giết người nọ, đừng để đối phương chạy, cố gắng hết mức giữ lại người sống!"
Gã vừa nói xong, Mặc Hải Minh và một người khác tên là Lý Tổ Vọng đã nhanh chóng lao ra.
Lý Tổ Vọng này vẫn là thuộc hạ, còn chưa được ban thưởng họ, hiển nhiên có địa vị thấp hơn Mặc Kiếm rất nhiều.
Cùng lúc ấy, những thành viên Mặc gia khác đã đi tới, tụ tập quanh người Mặc Thanh Hạo, kết thành một bức tường người, bao vây đối phương vào giữa, Mặc Kiếm cũng trốn vào trong tường người, lo lắng bị địch nhân bắn chết.
Gã cũng không giống Mặc Thanh Hạo, có năng lực bảo mệnh mạnh như vậy. Gã thuộc hệ ảnh tử, giỏi về ám sát và ngụy trang, nhưng cũng là điển hình da mỏng (hoặc là da giòn, dùng để chỉ hệ phái có lực phòng ngự kém, sức chống chịu yếu).
"Đáng chết, chẳng lẽ là ám sát giả do mấy chi phái khác trong gia tộc phái đến?" Sắc mặt Mặc Kiếm trở nên khó coi, bởi vì kẻ chịu thiết kế mai phục tập kích ở một nơi như thế này, chắc chắn phải có thù oán!
Và trong tiềm thức, gần như gã hoàn toàn không nghĩ tới những trảm khư giả tại thành Để vừa bị đám bọn họ đuổi đi kia.
Tuy gã cũng biết trong lòng nhóm người bị dùng làm pháo hôi kia tràn ngập cừu hận, nhưng bọn họ chỉ là một đám tiểu nhân vật mà thôi, dẫu hận thêm nữa, cũng có thể làm được gì chứ?
Nếu sợ chọc giận người khác thì đừng có leo lên cao nữa, nếu không dù bản thân đứng ở vị trí cao làm từ thiện, vẫn khiến người ta oán giận như thường.
Nhưng suy đoán là một chuyện, còn sự thật như thế nào… Mặc Kiếm chỉ có thể chờ tin tức từ phía Mặc Hải Minh.