Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 297 - Chương 297. Chỉ Có Tốc Độ, Mới Là Vương Giả Tuyệt Đối!

Chương 297. Chỉ Có Tốc Độ, Mới Là Vương Giả Tuyệt Đối! Chương 297. Chỉ Có Tốc Độ, Mới Là Vương Giả Tuyệt Đối!

Ngay tại khoảnh khắc gã rút đao ra ngoài, Hứa Thâm lại kéo cò súng, ném khẩu súng ngắm ra phía sau, ôm lấy một khẩu Phá Khư loại tốc xạ khác, tựa như chẳng hề quan tâm phát súng vừa rồi có bắn trúng hay không.

Nhưng trên thực tế, Hứa Thâm vừa nhìn thấy viên đạn bắn hụt, tận đáy lòng hắn cũng trầm xuống.

Chẳng qua ngay trong lúc này, hắn hoàn toàn không có thời gian để khó chịu.

Hai người bọn họ chỉ cách nhau hơn mười mét, mà tầm bắn của súng Phá Khư loại tốc xạ là 30 mét. Trong tình huống bình thường, tầm bắn có thể tạo thành uy lực chí tử cho hình thái thứ hai là 10 mét, và khoảng cách 30 mét thế này, trừ phi là một loạt súng Phá Khư loại tốc xạ cùng tập trung hỏa lực vào, nếu chỉ có một khẩu, rất khó tạo thành ảnh hưởng với hình thái thứ hai.

Hiển nhiên Hứa Thâm chỉ có thể dùng nó để kéo dài thời gian.

Những viên đạn liên tiếp bị bắn ra ngoài, bóng dáng Lý Tổ Vọng lượn vòng, né tránh rất nhanh, vẻ dữ tợn trong đáy mắt càng ngày càng dày đặc.

Trên thực tế, đúng là súng Phá Khư loại tốc xạ có thể gây nên uy hiếp cho hình thái thứ hai, nhưng với gã lại vô dụng.

Với loại tốc độ bắn chỉ lớn gấp đôi vận tốc âm thanh thế này, gã hoàn toàn có thể dựa vào khả năng cảm ứng của thân thể để tránh thoát!

"Chỉ có tốc độ, mới là vương giả tuyệt đối!"

Trong màn mưa đạn rửa tội, bóng dáng Lý Tổ Vọng tựa như cá sấu giữa hồ sâu, bỗng nhiên lao ra, lập tức trước mặt Hứa Thâm.

"Giang gia?" Ngay lúc ấy, Lý Tổ Vọng đã trông thấy mặt nạ Quỷ Nguyệt trên mặt Hứa Thâm, trong đôi mắt dữ tợn lập tức xuất hiện vài phần mừng rỡ: "Là ám sát giả của Giang gia ngụy trang tiện dân thành thành Để? Bản thân Giang gia còn khó bảo toàn, lại dám tới trêu chọc Mặc gia chúng ta? Đúng là muốn chết mà!"

Ngay lập tức, gã vung đao lên, hung hăng chém xuống.

Khoảng cách năm mét, ánh đao như điện!

Con ngươi Hứa Thâm cấp tốc co rút lại, khư lực tụ tập ở hai mắt, giúp hắn trông thấy một chút tàn ảnh đao phong mơ hồ!

Dưới hiệu quả tăng phúc của mặt nạ ác quỷ, thị giác của Hứa Thâm tăng lên khá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, tốc độ của đối phương vẫn quá nhanh!

Nếu… Nếu có thể làm gã chậm lại thì tốt biết bao... ánh mắt Hứa Thâm trở nên thâm thúy như vực sâu, khư lực toàn thân tựa như mặt hồ bình tĩnh chợt cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy…

Chỉ trong phút chốc, toàn bộ bắt đầu sôi trào, vô số sợi khư từ trong cơ thể, thẩm thấu ra ngoài.

Lĩnh vực sợi khư, hai mét!

Ngay trong khoảnh khắc đao phong xẹt qua, nó va chạm vào lĩnh vực sợi khư, đã khiến Hứa Thâm cảm ứng được… cực kỳ rõ ràng!

Đương nhiên sợi khư đã bị chặt đứt trong nháy mắt, mà cũng trong nháy mắt này, Hứa Thâm trực tiếp nghiêng người, bước ra, rút kiếm.

“Phốc” một tiếng, trên cánh tay vừa vung ra của Lý Tổ Vọng xuất hiện một vết máu, sâu có thể nhìn thấy tận xương.

Ngay ranh giới nghìn cân treo sợi tóc ấy, Lý Tổ Vọng vừa thoáng cảm nhận được hàn ý truyền tới từ cánh tay, đã nghiêng người mạo hiểm né tránh, mới thoát được kết quả cụt tay.

Gã không giống Mặc Thanh Hạo, nếu cánh tay bị chém đứt, chỉ có thể trở về trị liệu, hoặc tìm Mặc Thanh Hạo hỗ trợ, bản thân không thể khép lại, sức chiến đấu sẽ lập tức giảm đi.

"Tốc độ xuất kiếm thật nhanh!" Lý Tổ Vọng khiếp sợ nhìn Hứa Thâm.

Chẳng lẽ đối phương cũng là hệ cường công? Còn là hệ cường công sở hữu năng lực tăng thêm tốc độ giống gã?

Sắc mặt Hứa Thâm trầm xuống, một đòn này vẫn bị đối phương né tránh.

Nhưng hắn không hề dừng lại, lập tức tiếp cận thật nhanh, sau đó chủ động xuất kích.

Lý Tổ Vọng chứng kiến chuỗi liên trảm nhất quyết không cho mình một chút thời gian thở dốc nào của Hứa Thâm, đang ầm ầm phủ xuống, trong lòng tức giận. Qua loại công kích điên cuồng này, gã đã hiểu đối phương muốn giải quyết mình trước khi Mặc Hải Minh kia đuổi tới, nhưng... Gã là quả hồng mềm dễ nắn thế sao! ?

"Chết đi cho ta!" Lý Tổ Vọng gầm nhẹ.

Từ trong đáy mắt gã chợt xuất hiện một thứ chất lỏng màu đen, nhuộm con ngươi trở thành một mảnh hắc ám. Cùng lúc đó, trên hai chân gã lộ ra một tầng vảy chi chít dày đặc, lực lượng hai chân bạo tăng, bàn chân đạp mạnh một cái, tốc độ vùn vụt tăng lên.

Trong lòng Hứa Thâm kinh hãi, Lý Tổ Vọng này mang tới cho hắn một loại cảm giác hung tàn bạo ngược tựa như một con sư tử điên cuồng.

Nhưng điểm mấu chốt ở đây không phải khí thế, mà là tốc độ của gã.

Tốc độ hiện tại của Lý Vọng Tổ lại nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Đối phương tuyệt đối là người lợi hại nhất mà hắn gặp được từ trước tới nay.

Cẳng chân như roi mây quét đến.

Ngay khi một đòn này xẹt qua lĩnh vực sợi khư, Hứa Thâm đã hoán đổi toàn bộ sợi khư thiên về cảm nhận để, đổi thành sợi khư dùng khi chiến đấu.

Hai loại hình thái này hoàn toàn không giống nhau. sợi khư cảm nhận tinh tế mỏng manh như sợi tóc, rất dễ bị kéo đứt, nhưng sợi khư chiến đấu lại khác, sau khi chúng được cô đọng từ khư lực, sẽ mang theo tính dai dồi dào, tuy vẫn bị chặt đứt, nhưng dưới trạng thái tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, chúng sẽ khiến tốc độ của đối phương chậm lại trên một trình độ nhất định nào đó.

Hứa Thâm hướng ánh mắt chăm chú nhìn sang, chỉ thấy ngay vị trí hơi chếch bên cạnh đầu gối của đối phương, hiện ra một vòng lốc xoáy màu đen. Và trong nháy mắt, hắn rút kiếm chém tới,

Phanh!

Lý Tổ Vọng có cảm giác hàn ý đang bủa vây khu vực đầu gối của mình, cảm nhận nhạy bén từ thân thể mang tới cho gã kinh hãi cực độ. Gã vội vàng thu chân lại, tránh được một kiếm của Hứa Thâm.

“Sưu” một tiếng, bóng dáng Lý Tổ Vọng lui thật nhanh về phía sau, gã dứt khoát lựa chọn lui lại.

Hứa Thâm giật mình, đối phương lại rút lui ngay trong lúc này?

Nhưng Lý Tổ Vọng bên kia chỉ lui về phía sau hơn mười mét, đã dừng lại, sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Thâm: "Nói đi, vì sao mày dám tới tập kích Thất gia chúng ta? Tao còn nhớ Mặc gia chúng tao với Giang gia chúng mày không có oán hận gì quá lớn."

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hiển nhiên đối phương đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi một đồng bạn khác đi tới.

"Mày chỉ có loại trình độ này thôi sao?" Hứa Thâm âm trầm nói.

"Hừ, bớt khích tướng tao đi. Tuy một mình tao cũng có thể giải quyết mày, nhưng làm vậy vẫn có một chút mạo hiểm. Và tao cảm thấy bản thân không cần gánh vác mạo hiểm như vậy." Lý Tổ Vọng cười lạnh, lộ ra một mặt giảo hoạt của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment