Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm.
Trên đời này, tuyệt đối không chỉ có một mình hắn là người thận trọng, ném ra bất cứ một người nào cũng có một mặt xảo trá và tỉnh táo của riêng mình.
Nếu kẻ trước mặt tham công liều lĩnh, hắn còn có hi vọng chém giết đối phương rồi thoát thân, nhưng chờ đến lúc đồng bạn của đối phương đuổi đến, hai đối một, hắn sẽ rơi xuống hạ phong tuyệt đối.
Hứa Thâm vừa nghĩ đến đây, đã lập tức xoay người bỏ chạy.
"Mày trốn không thoát!" Lý Tổ Vọng cười lạnh, lập tức đuổi theo.
Bỗng nhiên Hứa Thâm quay người rút kiếm chém tới.
"Tao đã đoán được chiêu này rồi!" Lý Tổ Vọng cười to, thân thể cấp tốc lui về phía sau, tựa như một con linh dương uốn sừng, biến hóa trôi chảy …
Hiển nhiên kẻ này chỉ giả vờ truy kích mà thôi.
“Mày thông minh như vậy, không có lý nào lại làm thuộc hạ cho người ta." Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm.
"Trên đời này, địa vị cao hay thấp, cũng không phải dựa vào tài trí để quyết định." Lý Tổ Vọng cười lạnh nói.
Hứa Thâm không nhiều lời nữa, lại xoay người chạy đi.
Lý Tổ Vọng lập tức đuổi theo, đồng thời lấy ra súng Phá Khư loại tốc xạ vẫn mang theo bên mình, trong lúc đuổi theo cũng không ngừng bắn phá, quấy nhiễu Hứa Thâm.
Đây là lần đầu tiên sau khi Hứa Thâm đột phá đến hình thái thứ hai, hắn lại bị súng Phá Khư loại tốc xạ bắn tới. Và cũng tới lúc này, hắn mới hiểu được vì sao hồi nãy hắn không thể bắn trúng đối phương.
Dường như ngay trước khi viên đạn bay tới, thân thể hắn đã có thể cảm ứng rổi đưa ra phán đoán rồi. Và mỗi lúc như vậy, một vị trí nào đó trên thân thể sẽ xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, tựa như đang nhắc nhở đại não “Mau né tránh đi” vậy.
Sau khi trái tim hoàn toàn bị kích hoạt, khư lực sẽ lưu thông khắp toàn thân, và ẩn chứa trong toàn bộ những mạch máu ở ngay bên dưới làn da.
Và chỉ cần khư lực bị nguy hiểm ở bên ngoài kích thích, nó sẽ tự sinh ra cảm nhận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hình thái thứ hai không sợ súng Phá Khư, trừ phi địch nhân tập trung hỏa lực áp chế. Trong tình huống ấy, dù bọn họ có thể cảm nhận được nguy hiểm, cũng không có khe hở để né tránh.
Còn lúc này, tuy Hứa Thâm đã tránh được công kích của đối phương, nhưng tốc độ cũng bị ảnh hưởng, và rất nhanh, hắn đã bị tên còn lại đuổi kịp.
Hứa Thâm trông thấy cửa vào thông đạo phía trước, chẳng những hắn không dừng lại, mà còn tiếp tục dùng tốc độ cao nhất phóng đi.
Nơi đó là đường lui của hắn.
Chờ đến lúc bọn họ trở lại tầng thứ ba Khư giới bên ngoài, hắn không tin đối phương dám tiếp tục đuổi giết. Mà nếu hai người kia còn muốn đuổi theo, hắn sẽ dẫn bọn họ tới bên cạnh khư...
"Tôi đến đây." Giọng nói của Mặc Hải Minh vang lên phía sau Lý Tổ Vọng. Dưới quá trình kiềm chế của Lý Tổ Vọng, rốt cuộc gã cũng đuổi kịp rồi.
Dù sao Mặc Hải Minh cũng là tồn tại hình thái thứ hai, nếu Lý Tổ Vọng đã ra sức kiềm chế như thế, mà gã còn không thể đuổi theo, có lẽ cái tên của gã đã bị xóa khỏi danh sách đội thân vệ của Mặc Thanh Hạo từ lâu rồi.
"Giao cho tôi đi, kẻ kia xong rồi."
Mặc Hải Minh nhìn về phía Hứa Thâm đang chạy trốn đằng trước, trong ánh mắt mang theo thương hại.
Ca ca à, anh cần phải điềm đạm một chút nha...
Ngay lập tức, luồng năng lượng kết thành một bóng người, sáng lên trong mắt Mặc Hải Minh. Bóng dáng này vốn ở trong thân thể gã lại nhanh chóng lao ra ngoài, sau đó dùng một loại tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh, lướt qua người Lý Tổ Vọng, đuổi tới phía sau bóng người đang chạy kia.
Và khoảng cách 50 mét này cũng là khoảng cách công kích cực hạn của gã.
Bởi vì "Ca ca" chỉ có thể cách xa gã nhiều nhất là 50 mét...
Trong khoảng cách này, bóng người ấy có thể vồ lấy kẻ địch, tựa như mùa hè đi bắt ve sầu...
Sau khi bóng người tạo nên từ năng lượng nọ, dũng mãnh xông vào cơ thể Hứa Thâm, trên mặt Mặc Hải Minh lộ ra nụ cười. Gã biết… rất nhanh thôi, đối phương sẽ ngã xuống, tâm linh đã bị tóm gọn.
Tuy gã sở hữu năng lực nắm bắt được tâm linh thuộc hệ cảm giác, nhưng loại năng lực này lại có kỹ xảo săn giết rất mạnh, cực kỳ khó phòng bị, thậm chí còn nhanh chóng và tiện dụng hơn năng lực đánh lén của hệ ảnh tử.
Ở trong mắt gã, Hứa Thâm đã là người chết.
Phải biết rằng, sau khi địch nhân bị nắm lấy tâm linh, thứ còn lại chỉ là thể xác, cũng chính là người thực vật.
"Ca ca" của gã rất am hiểu cách bắt ve sầu đó...
Đáng tiếc, đối phương lại quá bất cẩn, đã bị rơi xuống từ trên cao rồi ngã chết…
Từ đó, ma ma chỉ có thể yêu gã mà thôi!
Nhưng gã sẽ không quên ca ca ...
Con ngươi của Mặc Hải Minh thoáng trở nên trắng dã, gã và "Ca ca" có chung tầm nhìn, và ngay lúc này, sau khi "Ca ca" tiến vào bên trong tâm linh của người nọ, gã cũng có thể thấy được tâm linh của đối phương.
Mà theo loại dao động tâm linh mỏng manh tản ra từ trên người đối phương, gã dám chắc rằng kẻ này chỉ là một tồn tại hình thái thứ hai có tâm linh cực kỳ yếu ớt...
Bỗng nhiên, Mặc Hải Minh nhìn thấy một mảnh tối đen hiện ra bên trong thế giới tâm linh của đối phương.
Mà ở trong thế giới tựa như một mảnh hải dương tràn đầy hắc ám này, lại có một căn nhà nhỏ lẻ loi, sừng sững.
Căn nhà nhỏ ấy tỏa ra một chút ánh sáng, dường như ở ngay cửa sổ có một ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng ra ngoài.
Ngay cả tâm linh của mình cũng không có sao? Quả nhiên mỏng manh thật...
Phải chăng đối phương là ám sát giả nên bị huấn luyện đến mức không có một chút bản thân nào (nguyên văn: Tự ngã 自我: nghĩa là bản thân, tự mình, chính mình )?
Nụ cười trên mặt Mặc Hải Minh càng thêm tươi tắn, gã đã nhìn thấy "Ca ca" bước tới căn phòng nhỏ kia, có lẽ thứ này là điều đối phương trân quý nhất...Nhưng ngay cả bản thân cũng không có, lại có thứ mà mình trân quý nhất? Khẳng định thứ này rất thú vị đây.
Gã nhìn thấy "Ca ca" đi tới trước cửa, đã bắt được tay nắm.
Cửa lại khóa rồi.
Nhưng khí lực của "Ca ca" gã rất lớn, dù sao đối phương cũng từng trải qua huấn luyện, cũng là kẻ săn mồi trong thế giới tâm linh.
Vậy mà… rõ ràng “Ca ca” đã dùng sức vặn tay nắm rồi, nhưng cánh cửa kia không hề mở ra.
Và động tĩnh lại kinh động tới người ở trong phòng rồi, chỉ nghe bên trong truyền đến một giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Ai vậy? Là bạn mới của Tiểu Thâm sao?"
Ngay sau đó, cánh cửa bị mở ra từ bên trong.
Và cũng chính tại khoảnh khắc này, nụ cười mỉm vẫn thường trực trên môi Mặc Hải Minh… chợt đông cứng lại.