Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 299 - Chương 299. "Ca Ca" Chạy Mau!

Chương 299. "Ca ca" Chạy Mau! Chương 299. "Ca ca" Chạy Mau!

Xuyên thấu qua cánh cửa phòng hơi rộng mở, gã vừa thấy được một hình ảnh mà suốt cuộc đời này gã cũng khó quên đi.

Đó là … máu tươi, thi thể, thịt nát, đầu lâu...

Đó là vách tường và sàn nhà… khắp nơi đều bị máu tươi bôi trét.

Đó là mùi huyết tinh đậm đặc đến gay mũi…

Đó là mùi nội tạng hôi thối rựa nát, rõ ràng đã lan tỏa ra ngoài nhưng vẫn có thể chen lấn, xô đẩy nhau, cùng chui vào khoang mũi của gã…

Đó là cảnh tượng những bóng dáng quái dị len lỏi vào nhau tới chật ních, xuất hiện giữa gian phòng khách với diện tích không lớn kia, thậm chí trên trần nhà cùng với vách tường còn xuất hiện một đống những con quái vật đang bò lổm ngổm…

Và bên trong một không gian hệt như luyện ngục này, phía trước từng đống hài cốt, từng khối thịt nát ghê rợn kia, lại có một thiếu niên cả người sạch sẽ đang lặng lẽ ngồi nơi đó, vẻ mặt đầy đơn thuần, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, tựa như đang hoan nghênh gã đến.

"Là bạn mới sao..." Giọng nói dịu dàng ngoài cửa lại vang lên.

Tới lúc này, Mặc Hải Minh cũng thấy rõ gương mặt đối phương, bà ấy thực dịu dàng, cũng rất đẹp, nhưng... Nửa người dưới lại là một con nhện cực kỳ khủng bố.

"Ca ca" chạy mau!

Mặc Hải Minh điên cuồng gào thét trong lòng.

"Ca ca" đang cầm tay nắm cửa của gã lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng đối phương vừa chuyển người đã bị bóng dáng dịu dàng đứng phía sau cửa giữ chặt lại, từng cái chân nhện xỏ xuyên qua lồng ngực và tay chân đối phương, đóng đinh bóng người ấy ngay tại bậc thang trước cửa.

"Đã đến đây rồi, thì đừng đi nữa..."

Cánh cửa bên ngoài căn nhà nhỏ bé kia dần dần khép lại, mang theo cả vị "Ca ca" nọ đi vào...

...

...

Thân thể Mặc Hải Minh tạm ngừng lại.

Hứa Thâm đang chạy ngay phía trước, cũng ngừng lại ngay thời khắc đó.

"Quả nhiên là năng lực rất mạnh..." Lý Tổ Vọng nhìn thấy bóng dáng Hứa Thâm chợt dừng lại, không khỏi âm thầm cảm thán.

Kể cả gã cũng cực kỳ kiêng kị năng lực nắm bắt tâm linh của Mặc Hải Minh, dù tốc độ của gã có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng lực lượng tinh thần.

Mà loại năng lực nắm bắt tâm linh biến thái của đối phương, tuyệt đối đủ để đánh chết tồn tại hình thái thứ hai khác một cách vô cùng dễ dàng.

Đây cũng là nguyên nhân đối phương được đề bạt làm thân vệ.

Khác với tên Mặc Kiếm chân chó nguyện trung thành kia, Mặc Hải Minh tuyệt đối dựa vào năng lực của bản thân để được trọng dụng...

Sưu!

Lý Tổ Vọng chạy như bay đến, dừng ngay bên cạnh Hứa Thâm.

"Khẳng định là Thất gia muốn người sống, cho nên cứ dứt khoát chặt hết tứ chi của kẻ này đi." Lý Tổ Vọng không trực tiếp chém đầu kẻ địch, dù sao phế bỏ và giết chết cũng chẳng khác nhau là mấy, tới cuối cùng, hắn cũng phải chết mà thôi.

Bởi vậy, gã lập tức vung đao, chém về phía bả vai của Hứa Thâm.

Phốc!

Rất đột ngột, một luồng kiếm quang như điện, xẹt qua trong nháy mắt.

Con ngươi Lý Tổ Vọng co rụt lại, tóc gáy dựng thẳng lên. Gã hoảng hồn, đang muốn trốn tránh, nhưng lúc này tốc độ ra tay của Hứa Thâm đã nhanh hơn, mạnh hơn lúc trước!

Ngay trong khoảnh khắc ấy, phần cổ của Lý Tổ Vọng xuất hiện một tầng vảy, nhưng thủ đoạn phòng ngự vừa hiện ra, kiếm quang đã chém tới.

Thế giới trước mắt Lý Tổ Vọng lập tức xoay tròn, gã mở to hai mắt nhìn qua, trên mặt hiện rõ sắc thái không sao tin nổi, bởi vì ngay sau một chớp mắt vừa rồi, cái đầu gã đã rơi xuống mặt đất, vừa vặn có thể trông thấy phần lưng của mình.

Cũng trong thời khắc này, gã đã trông thấy Mặc Hải Minh, đồng bạn vẫn đứng sau mình mấy chục mét, chỉ là… không biết bắt đầu từ lúc nào, rõ ràng thân thể đối phương vẫn đứng ngay nơi đó, nhưng tư thế đứng lại cứng đờ như một bức tượng, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ tới cực độ, tựa như vừa trông thấy một cái gì đó vô cùng khủng bố!

Máu tươi từ hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng… không ngừng tràn ra, vẻ mặt đã đọng lại thành vĩnh hằng, nhìn qua cực kỳ âm trầm quỷ dị.

Mặc Hải Minh... Cũng chết rồi sao...

Trong đầu Lý Tổ Vọng xẹt qua một ý niệm như vậy, có chút mê man…

Sau đó, ý niệm của gã rơi vào trong bóng đêm vô tận, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

“Phốc” một tiếng, Hứa Thâm xoay người, tiếp tục bổ ra kiếm thứ hai, ngay sau đó là kiếm thứ ba, liên tục chém thân thể Lý Tổ Vọng thành vài đoạn, tháo rời tứ chi, mới yên tâm được.

Tới lúc này, chiếc bao tay màu huyết hồng trên tay hắn, cũng dần dần chìm xuống, nhìn qua, bàn tay trở nên tái nhợt hơn một chút.

Dưới hiệu ứng tăng phúc của bao tay màu huyết hồng, lực lượng của hắn tăng lên thật lớn, lúc trước vẫn không tìm thấy cơ hội giết chết đối phương, may mắn vừa rồi đã bắt được.

"Có chút mạo hiểm..." Hứa Thâm nhìn thi thể bị bằm nát dưới đất, trong lòng có chút nghĩ mà sợ.

Hắn đưa mắt nhìn tên còn lại đang đứng bất động, cứng đờ phía xa xa, có vẻ như đối phương chính là chủ nhân của loại lực lượng vừa thẩm thấu vào não hắn.

Hương vị... rất không tồi.

"Sau khi bàn chân của người này biến hóa, tốc độ tăng thêm chóng mặt, có lẽ đối phương thuộc hệ cường công trong sáu hệ..." Hứa Thâm nghĩ đến một chút tư liệu về tồn tại hình thái thứ hai, bản thân từng đạt được từ hội Truy Quang.

Nếu bàn về chiến đấu chính diện, không cần phải nghi ngờ, hệ cường công sẽ được xếp thứ nhất trong sáu hệ.

Bởi vì loại năng lực giả hệ này, sở hữu khả năng biến hóa làm thể chất cơ sở tăng lên tới trình độ cực kỳ khoa trương, từ đó đạt được lực lượng và tốc độ phi phàm, trừ phi gặp phải một vài tồn tại khác có năng lực đặc thù, biến hóa đa đoan, có khả năng đánh bất ngờ giành được chiến thắng, trên cơ bản, nếu hệ cảm giác, đặc biệt là mấy loại hệ cảm giác sở hữu năng lực tăng phúc thị giác… vân vân, khi đối diện với hệ cường công, cũng tương đương với gặp được khắc tinh.

Dù sao cảm nhận có nhạy bén đến mấy, một khi thân thể theo không kịp cũng uổng công.

"Với lực lượng của ta, nếu chiến đấu chính diện với kẻ này còn có chút miễn cưỡng. Tuy tốc độ rút kiếm của ta rất nhanh, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ ngang hàng với đối phương thôi..." Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn có cảm giác bản thân cần phải luyện rút kiếm nhanh hơn nữa mới được.

Bình Luận (0)
Comment