Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 300 - Chương 300. Còn Lại Ba Kẻ Hình Thái Thứ Hai!!!

Chương 300. Còn Lại Ba Kẻ Hình Thái Thứ Hai!!! Chương 300. Còn Lại Ba Kẻ Hình Thái Thứ Hai!!!

Nếu Lý Tổ Vọng biết được suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm, hơn phân nửa gã sẽ điên tiết lên mà sống lại.

Bởi vì vừa nãy, gã còn cho rằng Hứa Thâm cũng thuộc hệ cường công, mới có thể đánh ngang tay với gã…

"Còn lại ba kẻ hình thái thứ hai..." Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động.

Hắn không nắm chắc sẽ đánh bại bọn họ nếu chiến đấu chính diện, bởi vậy, chỉ có thể dựa vào đánh lén.

Mặc Thất Gia kia không e ngại súng ngắm, nhưng người khác thì chưa chắc.

Hứa Thâm nghĩ đến đây, cũng không để ý tới chuyện nghỉ ngơi, đã lập tức ngồi xổm tìm kiếm trên thi thể trước mặt.

Rất nhanh, hắn tìm được hai kiện khư binh.

Số lượng không nhiều lắm, nhưng Hứa Thâm vừa cầm chúng nó vào tay, đã cảm nhận được dao động khư lực mãnh liệt truyền đến từ bên trong hai kiện khư binh này. Hiển nhiên, đây là hai kiện khư binh cực kỳ mạnh mẽ.

Kỳ thực, Hứa Thâm cũng không biết nên phán đoán khư binh tốt xấu như thế nào, cũng như phân chia chúng nó như thế nào, nhưng trước mắt, hắn cũng không cần quan tâm mấy chuyện đó, cứ lấy trước lại nói sau.

Một kiện khư binh có dạng vảy, lớn bằng bàn tay.

Hứa Thâm vừa thu nó vào trong cơ thể, bỗng phát hiện cái vảy này sinh ra một chút xao động cùng mảnh da màu đen, giữa hai thứ này có xu thế dung hợp.

Hắn lập tức kéo chúng nó vào cùng một chỗ, chờ đợi cả hai dung hợp lột xác.

【 Phòng ngự... Tăng phúc... 】

Đây là tin tức mơ hồ do cái vảy kia truyền đến, nghĩa là nó mang đến lực phòng ngự, đồng thời cũng có thể tăng phúc một chút lực lượng.

Lúc trước, đối phương đã dùng thứ này trên bàn chân, để đề cao tốc độ.

Một kiện khư binh khác có dạng nhãn cầu màu đen.

Hứa Thâm hấp thu nó, tin tức mơ hồ truyền đến là thấu thị, nhìn đêm.

Nhãn cầu màu đen không sinh ra một chút thân thiết nào với khư binh khác. Hứa Thâm trực tiếp kích hoạt nó, nhãn cầu màu đen này được cố định tại con mắt, nghĩa là chỉ có thể sử dụng tại vị trí này, không giống khư binh khác có thể vận dụng toàn thân.

Ngay khi kích hoạt, một bên nhãn cầu của Hứa Thâm biến thành màu đen. Hắn phát hiện tầm nhìn của bản thân lại tăng lên, lúc trước nếu chỉ dựa vào Khư Nhãn của bản thân, tầm nhìn của hắn sẽ nằm trong khoảng cách 50 mét nhưng hiện giờ con số này đã tăng lên gấp đôi.

Và ngoại trừ tác dụng tăng cường tầm nhìn, Hứa Thâm còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong phần thịt nát trên tay chân thi thể kia.

Loại khư binh này mang tới hiệu quả không lớn, nhưng có bao giờ cũng tốt hơn không.

Hứa Thâm kiểm tra xong xuôi, lập tức mang đến một khối đá lớn, đập sơ sơ vài cái, đè lên thi thể, tựa như đánh dấu địa điểm, sau đó chạy về phía tên còn lại.

Ngay khi hắn tiếp cận, mới phát hiện người này còn sống, trái tim còn đập, nhưng tựa như đã chết mất rồi, vì địch nhân tới gần mà đối phương không có bất cứ phản ứng gì cả.

Hứa Thâm cũng không khách khí, trực tiếp chém đầu gã xuống, để cho gã hoàn toàn ngủ yên, sau đó mò mẫm ra ba kiện khư binh từ trên than thể này.

Nhưng tiếc nuối chính là, cả ba kiện khư binh ấy đều không sinh ra cảm giác thân cận với bất cứ kiện khư binh nào trong cơ thể hắn, nghĩa là chúng nó hoàn toàn không thể dung hợp được với nhau.

Một kiện là khư binh loại phòng ngự, có hình dạng như một sợi lông màu đen.

Một kiện có dạng như máu tươi, có thể ảnh hưởng tới trọng lực trong phạm vi mười mét chung quanh thân thể, càng tới gần người, hiệu quả càng rõ ràng, nhưng tiêu hao khư lực cũng cực kỳ nhanh chóng.

Còn một kiện tương đối kỳ lạ, có thể giúp bản thân duy trì trạng thái hưng phấn, xóa tan mệt nhọc.

Và đương nhiên là Hứa Thâm ai đến cũng không từ chối, hắn hấp thu toàn bộ ba kiện khư binh, sau đó cũng mang đến một tảng đá lớn, đè lên thi thể.

Sau khi hắn đơn giản xử lý xong mọi chuyện, mới ôm theo súng ngắm, nạp đầy đạn dược, rồi thật cẩn thận tìm đường quay về.

...

...

Không bao lâu sau khi Mặc Hải Minh và Lý Tổ Vọng rời đi, cái đầu của Mặc Thanh Hạo lại mọc ra, nhưng có thể nhận thấy rõ ràng, tốc độ sinh trưởng lần này chậm hơn lần đầu tiên rất nhiều.

"Mặc Kiếm, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Thanh Hạo vừa mọc ra cái đầu máu thịt mơ hồ, lập tức dò hỏi.

Hiển nhiên, gã cũng mất đi ký ức về lần thứ hai bị nổ tung đầu.

"Thất gia..." Mặc Kiếm lập tức kể nhanh tình huống cho gã, rồi nói: "Tôi đã dặn bọn họ cố gắng hết mức giữ lại người sống. Hai người bọn họ phối hợp với nhau, trừ phi năng lực chạy trốn của đối phương rất mạnh, nếu không, trên cơ bản không có khả năng đào thoát."

"Nhiều lời vô nghĩa." Lúc này, lớp da trên gương mặt Mặc Thanh Hạo đã mọc lại, gã cũng từ ngoại hình dữ tợn, máu thịt mơ hồ biến thành tuấn lãng, sắc mặt trở nên âm trầm, quát một tiếng.

Bị bạo đầu trước mặt mọi người, đây là tuyệt đối sỉ nhục.

"Bọn họ đã đuổi theo bao lâu?"

"4 phút." Mặc Kiếm nhanh chóng đưa mắt nhìn đồng hồ. Lúc trước khi hai người ấy rời khỏi, gã đã nhớ kỹ thời gian, cho nên lúc này mới nói ra chính xác như vậy.

Chỉ hành động này cũng đủ nói lên gã là người cực kỳ cẩn thận.

"Biết địch nhân có bao nhiêu người không?"

"Một người." Mặc Kiếm thật cẩn thận nói: "Hẳn là ám sát giả do đối thủ cạnh tranh khác phái tới, số lượng không nhiều lắm, cho nên chúng ta không nhận thấy được."

Ánh mắt Mặc Thanh Hạo càng thêm âm trầm, nói: "Nếu địch nhân chỉ có một người, hẳn là hai người Mặc Hải Minh sẽ sớm trở về thôi. Tôi thật sự muốn nhìn xem, đến tột cùng là kẻ nào phái đối phương tới, là lão tam hay là tiện nhân (có thể hiểu là con đàn bà đê tiện) cửu tỷ kia!"

Mặc Kiếm cúi đầu, không dám nói tiếp.

"Anh lập tức nói lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta tiến vào thông đạo." Mặc Thanh Hạo đưa mắt nhìn bức tường người chung quanh, trong lòng cảm thất yên ổn hơn không ít.

Gã hỏi như vậy là bởi vì sau khi tiến vào thông đạo, gã chỉ sao lưu trí nhớ một lần, hiển nhiên những gì xảy ra sau đó hoàn toàn không biết.

Chờ sau khi Mặc Thanh Hạo biết được mọi tình huống từ trong miệng Mặc Kiếm, gã nhìn nhìn phía trước, mơ hồ cảm thấy một tia không thích hợp, chợt hỏi: "Hiện tại đã qua bao lâu?"

"13 phút." Mặc Kiếm đưa mắt nhìn thời gian, sắc mặt thầm run sợ, đã quá lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment