Nếu ám sát giả chạy thoát, hẳn là bọn họ phải quay về từ lâu rồi mới đúng.
Nếu bọn họ đuổi theo, hẳn là đôi bên sẽ phân ra thắng bại thật nhanh.
Trên thực tế, một trận ác chiến kéo dài tới 13 phút là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Bởi vì đây vốn là chiến đấu sinh tử, chỉ cần chạm mặt sẽ dốc toàn lực, thường thường chỉ trong một vài phút cũng có thể phân ra thắng bại rồi.
"Lâu như vậy, với năng lực của Lý Tổ Vọng, cũng đủ để chạy suốt quãng đường hai, ba mươi km đi tập kích đối phương rồi, kể cả khi cậu ta đi vòng vèo trở về cũng nên đến đây rồi..." Ánh mắt Mặc Thanh Hạo trở nên âm trầm, lại nói: "Anh khẳng định là đối phương chỉ có một người?"
Sắc mặt Mặc Kiếm chuyển thành khó coi, hiển nhiên gã không thể khẳng định được.
Mặc dù Mặc Hải Minh chỉ cảm ứng được một người, nhưng hiện tại xem ra, gã cũng không thể cam đoan ám sát giả kia có phải mồi nhử hay không.
"Chúng ta vừa tìm được động khư này, ám sát giả kia lại có thể tìm được vị trí của chúng ta chính xác như thế, hẳn là bên trong có nội gian..." Ánh mắt Mặc Thanh Hạo đảo qua, Mặc Kiếm và những thành viên Mặc gia đứng xung quanh đều biến sắc, ai nấy cùng nhìn nhau, từ trong đáy mắt lộ ra vài phần kiêng kị.
Ánh mắt Mặc Thanh Hạo cực kỳ lạnh lùng, gã biết nơi đây không nên ở lại lâu, bởi vậy lập tức chọn ra hai thân vệ, cho bọn họ đóng tại nơi này, nói: "Hai người ở lại chỗ này chờ. Nếu hai người kia quay về, hãy đưa bọn họ đuổi theo, chúng ta đi trước."
Cứ như vậy, trong ánh mắt hoài nghi của người khác, hai thân vệ nọ nơm nớp lo sợ, đành phải bước ra khỏi hàng, vẻ mặt đầy đau khổ, tựa như muốn nói "Tôi oan uổng mà"… nhưng lại không thể lên tiếng biện minh.
Mặc Thanh Hạo đơn giản nói cho bọn họ biết một chút tin tức về tuyến đường và vị trí, sau đó kêu gọi đám người Mặc Kiếm cùng rời khỏi nơi đây.
Theo hành động của bọn họ, bức tường người đang bảo vệ Mặc Thanh Hạo cũng tạo thành trận hình tiến lên, đám thành viên Mặc gia không còn xoay chung quanh Mặc Thanh Hạo nữa, mà dùng dạng thế trận tam giác bảo vệ gã ở bên trong.
"Thiếu gia..." Bỗng nhiên Mặc Kiếm nghĩ đến một chuyện, vừa muốn mở miệng nói, nhưng cái miệng khẽ hé ra của gã lập tức khựng lại, mở to ra, tựa như vừa bị một thứ gì đó đè nén xuống, rồi trong nháy mắt toàn bộ nổ tung ra!
Dịch óc, hàm răng, máu tươi… văng khắp chốn!
Tiếng nổ ấy đã kinh động đám thành viên Mặc gia chung quanh, tất cả đều cực kỳ sợ hãi, vội vàng gắt gao vây quanh Mặc Thanh Hạo, dùng thân thể của bản thân ngăn cản công kích.
Máu tươi nóng bỏng văng lên mặt Mặc Thanh Hạo. Ở phần góc nhọn bả vai trên trang phục tác chiến của gã, còn treo nửa cái đầu lưỡi vừa bị đứt ra, đang rũ xuống.
Gã thoáng ngây người, nhưng ngay sau đó bỗng nhiên nhìn theo phương hướng viên đạn vừa bắn tới.
Ám sát giả không chết!
Có nghĩa là Lý Tổ Vọng và Mặc Hải Minh đuổi theo bên đó, đã lành ít dữ nhiều!
Mà trước mắt, Mặc Kiếm cũng bị bắn chết rồi.
Cũng có nghĩa là chỉ trong nháy mắt, tứ đại thân vệ đắc lực bên người gã, đã thiếu ba, từ đáy lòng gã nổi lên hàn ý và phẫn nộ.
Gã lập tức giơ súng ngắm lên, xuyên thấu qua tường người và Khư Nhãn, nhằm thẳng về phía đối phương.
Đáng tiếc, ở vị trí cuối tầm nhìn của Khư Nhãn trên súng ngắm, chỉ là một mảnh tối đen… Và thứ mà gã có thể nhìn thấy, chính là một đống núi đá hỗn độn, không bắt được bất cứ bóng dáng nào.
Đối phương vừa bắn ra một phát là lập tức thay đổi vị trí, hay đã ẩn giấu từ trước rồi?
Lại nói, ngắm bắn ám sát đều là năng lực của hệ ảnh tử, và có một vài năng lực giả hệ ảnh tử có thể ngụy trang thân thể trở nên giống hệt cảnh vật chung quanh… Nói cách khác, một tảng đá, một cái cây, đều có thể là ám sát giả!
"Đáng chết!" Mặc Thanh Hạo nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đảo qua thi thể đã ngã xuống của Mặc Kiếm.
Đối phương không giống gã, mất đầu vẫn có thể tái sinh.
Trên thực tế, nếu Mặc Kiếm bị bắn trúng bộ phận khác, dù là trái tim, thì với sinh mệnh lực của hình thái thứ hai, đối phương vẫn có thể duy trì sự sống trong một thoáng, và chỉ cần một thoáng đó thôi, gã cũng có thể giúp đối phương trọng cấu tái sinh.
Nhưng… đây lại là đầu.
Chỉ trong nháy mắt, Mặc Kiếm đã chết bất đắc kỳ tử rồi!
Không có bất cứ cơ hội tái sinh nào nữa, sinh cơ nhanh chóng trôi qua trong nháy mắt ấy rồi.
Một phát súng cực độ hung ác, ngắm bắn vô cùng chuẩn xác!
Hàn ý lóe lên trong mắt Mặc Thanh Hạo. Đối phương lại lặng lẽ lần mò đến đây, một mực chờ đợi bọn họ lộ ra sơ hở.
Và chỉ vẻn vẹn trong khoảnh khắc trận hình biến hóa, đã làm Mặc Kiếm bại lộ ra ngoài, lập tức bị đối phương ngắm bắn. Hiển nhiên kẻ địch kia đã ý thức được, dẫu hắn có bắn bao nhiêu phát cũng không giết được gã, cuối cùng dứt khoát xử lý toàn bộ hình thái thứ hai bên người gã trước đây.
Mặc Thanh Hạo đảo qua Vệ Thừa Phong, tồn tại hình thái thứ hai duy nhất còn sót lại, lập tức phân phó những người khác vây kín lại, cùng bảo vệ đối phương.
Vệ Thừa Phong là thân vệ còn lại cuối cùng của Mặc Thanh Hạo. Lúc này, khi gã vừa nhìn thấy Mặc Kiếm chết thảm, sắc mặt cũng có chút trắng bệch. Nếu vừa rồi, mục tiêu mà kẻ địch nhắm tới chính là gã, chưa chắc bản thân đã có thể phản ứng được.
Dù sao hệ ảnh tử cũng có tính mẫn cảm mạnh hơn trong đám năng lực giả.
"Thất gia, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?" Vệ Thừa Phong lui vào trong vòng vây, nhìn khắp nơi xung quanh.
Cùng lúc ấy, gã cũng lặng yên phát động năng lực, tiến hành phòng ngự bên người mình.
Dưới tình huống có chuẩn bị, gã hoàn toàn không sợ ngắm bắn.
"Đương nhiên là tìm cơ hội giết hắn!" Trong ánh mắt Mặc Thanh Hạo lộ ra sát ý lành lạnh, liên tiếp tổn thất ba thân vệ, đương nhiên phải trả thù. Từ trước đến nay, gã chưa từng ăn một vố nào đau đến thế.
"Trước tiên phải tìm vị trí ẩn giấu đã." Gã lập tức phân phó.
Đoàn người đưa Mặc Thanh Hạo tới đằng sau một tảng đá lớn, đám thành viên vẫn vây xung quanh.
Hai thành viên Mặc gia bị phân phó ở lại vị trí cũ cũng quay về hàng ngũ rồi. Hiện giờ ám sát giả đã trở lại, khả năng cao là Lý Tổ Vọng và Mặc Hải Minh sẽ không bao giờ trở lại được nữa.