Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 302 - Chương 302. Con Mắt Của Thần Ceres!

Chương 302. Con Mắt Của Thần Ceres! Chương 302. Con Mắt Của Thần Ceres!

Mặc Thanh Hạo thu hồi ba lô của mình từ trong tay một người bên cạnh, sau đó lấy ra hai món đồ vật.

Vệ Thừa Phong nhận được một món trong đó, là Nhang Khư.

Thứ này không phải là khư binh, nhưng lại có hiệu quả đặc thù nhằm vào khư và cổ thi. Nó thuộc loại vật phẩm có liên quan tới khư, một khi châm lên, theo mùi hương lan tỏa, có thể hấp dẫn khư và cổ thi ở gần đây, đi tới.

Thứ này chỉ có thể hấp dẫn khư cùng một tầng trong Khư giới, bởi vì mùi hương và ánh sáng khác nhau, nó không thể xuyên thấu các tầng trong Khư giới được.

Vệ Thừa Phong có chút khó hiểu, thứ này chính là thủ đoạn mà bọn họ đã chuẩn bị để săn giết cổ thi, hiện tại có ám sát giả ẩn núp một bên, Mặc Thanh Hạo còn muốn tiếp tục săn bắn cổ thi sao?

Mặc Thanh Hạo lại cầm một món đồ khác trong tay, giống viên nhãn cầu, hắn đúng vệ Thừa Phong nói: "Đây là con mắt của Thần Ceres (Nguyên văn: khắc thụy tư 克瑞斯, Thần Ceres là nữ thần nông nghiệp và mùa màng trong thần thoại La Mã, là một trong mười hai chủ thần của người La Mã, tương ứng với nữ thần Demeter thần thoại Hy Lạp), là vật phẩm chỉ lưu hành nội bộ trong hiệp hội Chưng Khí. Nó có thể cảm ứng được ác niệm trong phạm vi 800 mét xung quanh, còn có thể phụ thuộc vào người tùy tùng, hiệu quả liên tục trong vòng 12 giờ!"

Vệ Thừa Phong ngẩn ra, gã có chút ngạc nhiên. Đúng là gã từng nghe nói tới vật phẩm cực kỳ nổi tiếng, con mắt của Thần Ceres này. Nó cũng được gọi là khắc tinh của kẻ phản loạn.

Trên thực tế, cao tộc hoặc những thế lực lớn khác, đều sẽ dùng thứ này để kiểm nghiệm thân phận của những thành viên hạch tâm, nếu trong nội bộ có phản đồ, khả năng cao sẽ bị tìm ra.

Và lý do bọn họ không dám khẳng định xác suất trăm phần trăm chính là, chỉ khi phóng thích thứ này ra, lại đúng lúc đối phương phát sinh ác niệm, mới có thể cảm nhận được.

Nghĩa là, vật phẩm này không thể phát hiện ra ác niệm của một tên phản đồ nào đó, nếu đối phương ẩn giấu thật sâu trong nội tâm, không dễ dàng hiển lộ ra ngoài.

"Thiếu gia, hiện tại chúng ta dùng thứ này, có thể tìm được vị trí của ám sát giả kia!" Vệ Thừa Phong lộ vẻ mặt vui mừng nói.

Mặc Thanh Hạo ném cho gã một cái nhìn đầy giận dữ, nói: "Người được phái tới ám sát tôi, còn suýt chút nữa đã thành công, khẳng định là ám sát giả đỉnh cao. Và loại tồn tại ấy, ngoại trừ trong nháy mắt khi ám sát, sẽ để lộ ra sát ý, toàn bộ thời gian còn lại, đối phương đều có thể hoàn mỹ ẩn giấu vào trong, bởi vì có vài người sở hữu năng lực đặc thù, cũng sẽ cảm nhận được ác niệm, thậm chí còn có một loại năng lực, gọi là đọc tâm nữa. Cho nên, thứ này là vô dụng!"

Nói đến đây, Vệ Thừa Phong đã hiểu. Do Mặc Kiếm kia chết quá nhanh, Thất gia không kịp lấy ra, sử dụng vật ấy, và chờ đến lúc có cơ hội, gã lại lo lắng đối phương đã thu liễm sát ý, bắt đầu ẩn núp rồi.

"Vậy thiếu gia muốn làm gì?" Vệ Thừa Phong nghi hoặc hỏi.

Mặc Thanh Hạo cất giọng lạnh lùng nói: "Thứ này tôi chỉ mang theo một cái, rất quý giá. Và cơ hội chỉ có một lần, cho nên cần phải tuyệt đối nắm chắc mới được! Thừa Phong, ta cần cậu làm mồi!"

Sắc mặt Vệ Thừa Phong khẽ biến, gã lập tức nói: "Vì Thất gia, thuộc hạ muôn chết không từ!"

"Bớt nói mấy lời đó đi, tôi có bảo cậu đi chịu chết đâu? Với năng lực của cậu, kể cả khi đối mặt với viên đạn bắn tỉa cũng sẽ không chết, chỉ cần liên tục dùng khư lực đừng tiếc tiêu hao là được." Mặc Thanh Hạo hừ lạnh nói.

Vệ Thừa Phong nhìn về phía Nhang Khư trong tay đối phương, gã cũng không ngốc, lập tức hiểu được tâm tư của thiếu gia nhà mình: "Thiếu gia đang muốn đốt Nhang Khư, hấp dẫn cổ thi đến, sau đó chúng ta mượn dùng quãng thời gian chiến đấu với cổ thi, để tôi cố ý lộ ra sơ hở, khiến cho đối phương ngắm bắn?"

"Đúng vậy." Mặc Thanh Hạo gật đầu.

Nếu hiện tại để cho Vệ Thừa Phong rời khỏi tường người vây quanh, hoặc cố ý hiển lộ ra ngoài, chắc chắn đối phương sẽ phát hiện kế hoạch của bọn họ.

Dù sao Mặc Kiếm đã bị bắn chết, lúc này bên người Mặc Thanh Hạo chỉ còn lại duy nhất một thân vệ là Vệ Thừa Phong, làm sao có thể dễ dàng cho đối phương bại lộ ra ngoài?

Mà kể cả khi Vệ Thừa Phong thực sự bại lộ ra ngoài, khả năng cao là đối phương sẽ có phòng bị, chưa chắc đã có thể hấp dẫn được ám sát giả kia ngắm bắn.

Bởi vậy, cần phải đặt Vệ Thừa Phong vào một tình huống cực kỳ bối rối, cực kỳ vô ý, tựa như gã "Bị bắt" phải bại lộ, đến lúc ấy, mới có thể câu được con cá này!

"Thừa Phong, thời khắc khảo nghiệm kỹ thuật biểu diễn của cậu tới rồi, đừng để tôi thất vọng!" Mặc Thanh Hạo hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.

Tim Vệ Thừa Phong đập thình thịch, gã vội vàng nói: "Thiếu gia yên tâm, tôi nhất định sẽ hấp dẫn được đối phương!"

Rõ ràng bọn họ chỉ đi săn bắn trong động khư mà thôi, vì sao thiếu gia lại mang con mắt của Thần Ceres... Đây là món đồ chuyên môn dùng để kiểm tra trắc nghiệm phản đồ. Chẳng lẽ thiếu gia hoài nghi trong đội ...

Nghĩ tới đây, Vệ Thừa Phong thu lại ánh mắt, ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển. Cũng trong lúc ấy, ánh mắt gã lơ đãng quét qua thân thể Mặc Thanh Hạo.

Ám sát giả kia muốn giết chết thiếu gia, phải đồng thời bắn nổ cả cái đầu trên cổ thiếu gia cũng như bộ não đang được ẩn giấu trong cơ thể.

Nhưng trong cái đầu kia vốn không có xương sọ, và bộ phận quan trọng nhất bên trong chính là bộ não, rút cuộc Mặc Thanh Hạo kia đã giấu nó đi đâu rồi?

“Cậu đang suy nghĩ cái gì?" Mặc Thanh Hạo đã châm Nhang Khư, lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía Vệ Thừa Phong.

Vệ Thừa Phong vừa ngẩn ra, lập tức phục hồi lại tinh thần nói: "Tôi đang suy nghĩ, đợi lát nữa nên khống chế vẻ mặt của mình như thế nào. Đối phương đã có thể ngắm bắn chuẩn xác như vậy, hẳn là cũng có thể thấy rõ mỗi một tia biểu cảm biến hóa trên gương mặt tôi."

"Ừm." Mặc Thanh Hạo khẽ gật đầu: "Hiện giờ cậu có thể tập luyện trước xem sao, hoặc là mường tượng một chút trong đầu cũng được. Nên nhớ cơ hội chỉ có một lần, nếu thất bại, kết cục của chúng ta chính là chạy trốn không còn đường phản kháng nữa. Cậu có hiểu không?"

Vệ Thừa Phong hít sâu một hơi, nói: "Thuộc hạ đã hiểu được."

Bình Luận (0)
Comment