Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 303 - Chương 303. Vì Sao Còn Chưa Bắn?

Chương 303. Vì Sao Còn Chưa Bắn? Chương 303. Vì Sao Còn Chưa Bắn?

Ngay lập tức, gã bắt đầu thử khống chế vẻ mặt của bản thân. Mặc Thanh Hạo cũng không nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ đưa Nhang Khư đã được châm cho thuộc hạ bên người, sau đó lập tức cầm lấy súng ngắm, tiếp tục nhìn quanh bốn phía, muốn tìm bóng dáng của ám sát giả kia.

Mặc Thanh Hạo xuyên thấu qua khe hở giữa bức tường người, nhìn một vòng, vẫn không trông thấy ám sát giả.

Kẻ này thật kiên nhẫn...

Ánh mắt Mặc Thanh Hạo càng ngày càng lạnh.

Khi Nhang Khư cháy, nó sẽ tản ra mùi hương khá đặc thù, đây cũng là thứ mà hiệp hội Chưng Khí đã chế tác.

So sánh với công việc chế tạo những loại hàng hóa thông dụng như ô tô, đoàn tàu… vân vân, con bài chưa lật ở sau lưng hiệp hội Chưng Khí mới chân chính là thứ giúp bọn họ vẫn đứng sừng sững bên trong những thế lực lớn tại nội thành. Chúng chính là các loại vật phẩm có liên quan tới khư, vẫn không ngừng được bọn họ phát triển, mở rộng.

Đây là cấp bậc mà người thường không thể tiếp xúc tới, cũng là mối làm ăn giữ nhà chân chính của hiệp hội Chưng Khí.

Theo mùi hương phiêu tán, mọi người đều im lặng chờ đợi. Chừng mười phút qua đi, đột nhiên một thứ âm thanh tích tích tác tác từ trong bóng đêm, truyền đến.

Mặc Thanh Hạo dùng Khư Nhãn trên súng ngắm nhìn lại, lập tức trông thấy một con cổ thi đang chậm rãi đi qua bên này.

"Quá yếu." Mặc Thanh Hạo nhíu mày.

Nó chỉ là cổ thi cấp C, tay dài chân dài, hình thể cao chừng hai mét. Loại trình độ này, còn không thể ép bọn họ phân tán trận hình.

Phải chờ cho đến khi số lượng cổ thi nhiều hơn, hoặc xuất hiện một con cổ thi mạnh hơn mới được.

Sắc mặt gã trở nên âm trầm. Nếu đám người Lý Tổ Vọng còn sống, bọn họ làm loại chuyện này sẽ không gây nên chút áp lực tâm lý nào trong lòng gã, nhưng hiện tại, trong đội ngũ chỉ còn hai tồn tại hình thái thứ hai là gã và Vệ Thừa Phong, nếu bọn họ thực sự hấp dẫn cổ thi cấp B đến, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút nguy hiểm.

Phanh!

Mặc Thanh Hạo không để Vệ Thừa Phong ra tay, mà trực tiếp bắn ra một súng, tiêu diệt con cổ thi kia.

Theo mùi vị mỡ khư tản ra xung quanh, động tĩnh truyền đến từ bóng đêm càng ngày càng nhiều. Sau khi Mặc Thanh Hạo ngắm bắn hai con cổ thi, lúc này gã mới cho đám thủ hạ bên cạnh tiến lên chém giết, mà bản thân gã cùng với Vệ Thừa Phong vẫn ẩn trong bức tường người.

Đám thủ hạ xung quanh chỉ có trình độ đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu, cũng có một vài người trong đó đã kích hoạt được trạng thái tới hạn, nhưng theo số lượng cổ thi càng ngày càng nhiều, rất nhanh trong đội ngũ đã xuất hiện thương vong.

Bọn họ dùng súng Phá Khư loại tốc xạ bắn phá, cũng chỉ có thể bắn xuyên người cổ thi, nhưng dưới tác dụng chữa trị của sương mù xung quanh, đám cổ thi nọ lại nhanh chóng đứng dậy.

"Loại trình độ này, hẳn là đủ giống như thật rồi." Mặc Thanh Hạo nhìn thấy hai tên thuộc hạ đã chết đi, trong lòng thầm cân nhắc có nên cho Vệ Thừa Phong biểu hiện hay không.

Rống!

Đúng lúc này, đột nhiên trong bóng đêm truyền đến một tiếng gầm nhẹ.

Sắc mặt Mặc Thanh Hạo khẽ biến, gã vội vàng nhìn chằm chằm qua bên kia, lập tức trông thấy một con cổ thi tựa như dã thú cực lớn, đang bò lổm ngổm xông đến,, tay chân bò sát đất, sau lưng có cánh thịt, nhưng chỉ có một chiếc, mọc ngay bên cạnh xương sống, tựa như một vị thiên sứ đã bị biến đổi, không được trọn vẹn, đủ đầy.

Mặc Thanh Hạo vội vàng dùng súng ngắm bắn, rất nhanh đã đánh thủng mấy lỗ trên người cổ thi.

"Tắt nhang, đã đến lúc cậu biểu hiện rồi." Mặc Thanh Hạo nhìn về phía Vệ Thừa Phong, chợt gầm nhẹ nói: "Chạy mau!"

Nói xong, gã thu hồi súng ngắm, yểm hộ cho đám thuộc hạ lui lại.

Mọi người lập tức chạy về phía tên ám sát giả đã ngắm bắn lúc trước, trong lúc lui lại, trên mặt hiện lên vẻ bối rối. Vệ Thừa Phong vừa chạy trốn vừa dùng người bên cạnh làm vật che chắn, chỉ ngẫu nhiên mới lộ ra một chút sơ hở.

Thế này đã đủ chân thật rồi chứ... Vệ Thừa Phong chạy trốn thật nhanh nhưng trong lòng lại cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.

Rống!

Tốc độ bò của con cổ thi nọ cực nhanh, không bao lâu sau đã đuổi kịp bọn họ, Mặc Thanh Hạo chỉ có thể cắn răng xoay người lại chống đỡ. Tránh tổn thất quá nhiều thuộc hạ, gã chỉ có thể rút đao giết về phía cổ thi, đồng thời hướng ánh mắt cảnh giác nhìn ngó chung quanh.

Tuy lúc trước chính gã đã bị đối phương bắn nổ đầu, nhưng đó là dưới tình huống gã không hề phòng bị, hiện giờ thì khác, dưới tình huống có chuẩn bị, gã tuyệt đối không có khả năng bị đối phương bắn nổ đầu thêm lần nữa.

Thân pháp của Mặc Thanh Hạo cực nhanh, có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích của cổ thi, tuy nhìn gã có chút chật vật, nhưng dưới sự phối hợp kiềm chế của những người khác, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó được tình hình.

Vệ Thừa Phong thấy Mặc Thanh Hạo suýt chút nữa đã bị cổ thi đánh trúng, gã cũng bất chấp che giấu bản thân, lập tức tiến lên tương trợ.

Dưới sự phối hợp của hai người bọn họ, cộng thêm đám thủ hạ khác ở một bên kiềm chế, cả nhóm cũng miễn cưỡng ngăn chặn được công kích đến từ phía cổ thi.

Trong lòng Mặc Thanh Hạo thầm kêu lên một tiếng may mắn, vận khí của bọn họ thực sự không tồi, cổ thi này chỉ có trình độ tương đối bình thường trong đám cấp B, nếu xuất hiện một con mạnh hơn, khả năng rất lớn là gã sẽ phải dốc toàn lực...

Mà như vậy, chẳng phải bọn họ chơi lửa hấp dẫn cổ thi tới sẽ thực sự biến thành dẫn lửa thiêu thân hay sao? (nguyên văn ‘chơi lửa’ và ‘dẫn lửa thiêu thân’ đều là ngoạn hỏa 玩火, từ này có hai nghĩa, một là mạo hiểm, hai là hại người. Tác giả chơi chữ ^^!)

Dù sao ứng phó với cấp B đã quá sức bọn họ, còn phải cảnh giác kẻ địch âm thầm bắn lén.

Không bao lâu sau, con cổ thi bò sát đất nọ đã bị bọn họ hợp lực chém giết. Trên người Mặc Thanh Hạo và Vệ Thừa Phong đều có chút thương tích, đám thuộc hạ bên dưới lại tổn thất thêm bảy, tám người, hiện giờ chỉ còn lại không đến 15 người.

"Kẻ ngắm bắn kia đâu rồi? Vì sao chưa công kích?" Vệ Thừa Phong nhìn con cổ thi ngã xuống đằng kia, ánh mắt đã trở nên khá khó coi. Gã đã dốc sức để lộ ra nhiều sơ hở như vậy, vì sao ám sát giả kia còn chưa nổ súng?

Bình Luận (0)
Comment