Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 304 - Chương 304. Bài Học Kiên Nhẫn!

Chương 304. Bài Học Kiên Nhẫn! Chương 304. Bài Học Kiên Nhẫn!

Mặc Thanh Hạo cũng có chút ngoài ý muốn. Lúc trước, trong hành động của bọn họ còn có chút ý tứ diễn kịch, nhưng từ sau khi con cổ thi cấp B nọ xuất hiện, bọn họ đã không thể không bại lộ sơ hở. Loại chật vật kia là thực sự chật vật nha.

Nhưng vẫn không thấy kẻ địch kia bắn lén?

Ám sát giả kia đã rời đi rồi sao?

Không có khả năng, đối phương không giết chết được gã, làm sao có thể rời đi được?

Chẳng lẽ mục tiêu của hắn chính là Mặc Kiếm?

Đừng có đùa vậy chứ!

"Thất gia, tôi..." Sắc mặt Vệ Thừa Phong cực kỳ khó coi, gã đã cố gắng lắm rồi mà...

Mặc Thanh Hạo lạnh lùng nhìn gã một cái, nói: "Cơ hội như vậy, không có lần thứ hai ."

Vệ Thừa Phong nhìn ánh mắt của đối phương, trong lòng trào dâng một luồng hàn ý. Rút cuộc đối phương nói tới cơ hội hấp dẫn kẻ địch, hay là... cơ hội của gã?

"Nếu ám sát giả đã rời đi, chúng ta cứ săn bắn như bình thường đi." Mặc Thanh Hạo lạnh lùng nói.

Đương nhiên là Vệ Thừa Phong không tin lời đối phương nói, làm sao ám sát giả có thể rời đi được?

Nhưng đến tột cùng là chỗ nào lộ ra sơ hở, khiến ám sát giả kia ý thức được bọn họ đang diễn trò?

Vệ Thừa Phong có chút đau đầu, nghĩ mãi vẫn không ra. Chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện chỉ vì gã diễn quá kém cỏi? Nhưng không có khả năng nha...

Sau khi Mặc Thanh Hạo hét lên một tiếng ra lệnh, những người khác đều bắt đầu dựa theo trận hình săn bắn những cổ thi còn sót lại chung quanh. Chỉ có bốn người vẫn quay chung quanh, bảo vệ bên người Mặc Thanh Hạo, tất cả những người còn lại đều chuyển thành chiến lực săn bắn.

Đương nhiên Vệ Thừa Phong cũng không thể tiếp tục hưởng thụ sự che chở tới từ bức tường người.

Lại nói, bản thân Mặc Thanh Hạo không hề sợ bắn tỉa, lúc trước chỉ vì gã lo lắng Vệ Thừa Phong chết đi, mới cho bức tường người bảo vệ đối phương, cũng thuận tiện dẫn dụ ám sát giả, nhưng biểu hiện của Vệ Thừa Phong không làm gã vừa lòng, vậy không cần thiết phải lo lắng tới tính mạng của đối phương nữa.

Vệ Thừa Phong cũng ý thức được điều này, bản thân gã chỉ có thể tự cầu nhiều phúc (đồng nghĩa với câu ‘tự túc là hạnh phúc’) mà thôi.

Nhưng với gã, loại chuyện này lại có chút miễn cưỡng, tuy gã có thể sử dụng năng lực của bản thân để bảo vệ chính mình, nhưng thời thời khắc khắc điều động năng lực, sẽ tiêu hao thật nhiều khư lực, và một khi hao hết khư lực, chính là bước đường cùng.

"Đáng chết, vì sao còn không ngắm bắn?" Sắc mặt Vệ Thừa Phong cực kỳ khó coi, trong lòng không khỏi oán hận ám sát giả kia.

...

...

Cùng lúc ấy, bên cạnh một đống đá lởm chởm ở ngay phía sau đám người Mặc Thanh Hạo chừng 300 mét, Hứa Thâm đang nghiêng người, tựa vào phần bên trong một tảng đá, dùng Khư Nhãn trên súng ngắm quan sát động tĩnh phía trước, trong lòng có chút hoang mang.

Đến tột cùng là bọn người kia đang có dự tính gì?

Lại cố ý hấp dẫn hắn công kích?

Mục đích là gì đây?

Hứa Thâm không lựa chọn nổ súng, chủ yếu là vì hắn đã nhìn ra bố cục của đối phương.

Theo loại mùi hương quen thuộc kia lan tỏa ra ngoài, Hứa Thâm đã trông thấy cổ thi tiếp cận đám người Mặc Thanh Hạo, một con rồi hai con...

Và cũng trong quá trình này, sau khi có càng ngày càng nhiều cổ thi xuất hiện rồi tới gần bọn họ, rút cuộc Hứa Thâm cũng hiểu, rút cuộc thứ mùi kia được phát ra từ đâu.

Loại mùi hương xuất hiện quá đột ngột lại cộng thêm đám cổ thi chen chúc nhau cùng tìm đến, đều khiến cho Hứa Thâm cảm thấy khó hiểu.

Suy cho cùng, hắn vừa ám sát thành công một người trong đám bọn họ, vậy mà bọn họ lập tức vội vàng dụ cổ thi tới để tiếp tục săn bắn?

Hiển nhiên, thứ mà loại mùi hương kia muốn dẫn dụ tới, không phải là cổ thi, mà là hắn.

Nhưng chiến đấu kịch liệt sau đó, lại khiến Hứa Thâm cảm thấy hoang mang.

Hắn có cảm giác tựa như đối phương đã quên mất hắn rồi, và toàn tâm toàn ý chiến đấu cùng con cổ thi bò sát đất nọ.

Trong lúc ấy, bọn họ cũng lộ ra một vài sơ hở, và nói thật, chỉ suýt chút nữa thôi, hắn đã không nhịn được… Nếu không phải hắn vẫn ý thức được đối phương đang cố ý dùng thứ mùi hương làm người ta thèm thuồng kia để hấp dẫn cổ thi tìm tới là có mục đích riêng, hắn đã sớm ngắm bắn rồi.

"Chỉ còn lại hai tên hình thái thứ hai, còn có ám sát giả rình rập bên cạnh, lại dám quang minh chính đại săn bắn cổ thi, tựa như muốn cho ta cơ hội, dẫn dụ ta ra tay..." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Nhưng hắn không hề vội vàng hấp tấp, hắn đã học xong bài kiên nhẫn rồi.

Thời gian trôi qua, Hứa Thâm vẫn đi theo ở phía sau đám người Mặc Thanh Hạo.

Trong lúc ấy, bọn họ lại gặp được vài lần cổ thi, có khi không phải do mùi hương nọ, vẫn gặp được cổ thi, nhưng hết thảy hành trình ấy, Hứa Thâm đều nhẫn nại, không có ra tay.

Hắn vẫn không nghĩ ra mục đích ban đầu của bọn họ.

Trong nháy mắt, mười mấy giờ đã đi qua.

Phế tích Hắc Ám cực kỳ rộng rãi, cổ thi đi lang thang khắp nơi, đám người Mặc Thanh Hạo cũng lần lượt gặp được hai, ba mươi con cổ thi, trong đó có 3 con cổ thi cỡ lớn, chúng đều bị Mặc Thanh Hạo và Vệ Thừa Phong phối hợp với nhau chém giết.

Đám thuộc hạ bên cạnh cũng từ 15 người giảm quân số xuống còn 8 người.

Ánh mắt Mặc Thanh Hạo cực kỳ âm trầm, đang há miệng nhai lương khô đã chuẩn bị sẵn từ trước, không hề nói lấy một lời.

Đám thành viên Mặc gia còn lại cũng đang ăn uống nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, quân số nhân viên giảm khiến cho không khí trong đội ngũ tương đối trầm thấp.

Đôi mắt Vệ Thừa Phong giăng đầy tơ máu, gần như tình thần của gã đã tiếp cận ranh giới điên cuồng. Trong suốt mười mấy giờ vừa qua, ngoại trừ chém giết cùng cổ thi, gã còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác địch nhân âm thầm bắn lén.

Gã không giống Mặc Thanh Hạo, đối phương không sợ ngắm bắn, nhưng gã thì sợ. Bởi vậy gã phải thường xuyên dùng năng lực đến phòng hộ, cũng bởi vậy khư lực trong cơ thể đã gần cạn.

"Vì sao, vì sao còn chưa ngắm bắn?" Ánh mắt Vệ Thừa Phong tựa như con dã thú hung tàn đã gần đi đến giới hạn cuối cùng của cơn đói khát, thoạt nhìn cũng thấy trạng thái tinh thần cực kém, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Đám người nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị xuất phát, nhưng ngay trong lúc bọn họ dọn dẹp tro tàn còn sót lại của đống lửa dưới đất, rất đột ngột, một tiếng rít chợt đánh úp lại.

Ngay thời khắc ấy, Vệ Thừa Phong đang lấy ba lô, không hề phòng bị.

Bình Luận (0)
Comment