Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 305 - Chương 305. Khí Thể Màu Xám!

Chương 305. Khí Thể Màu Xám! Chương 305. Khí Thể Màu Xám!

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, trên trán gã đã trúng đạn, nhưng cái đầu không hề nổ tung, chỉ thân thể bị lực lượng mạnh mẽ nọ, đẩy ngược lại rồi ngã xuống đất, viên đạn găm thẳng vào đầu lâu.

Mặc Thanh Hạo ngẩn ra, phát súng này quá mức đột ngột, nhưng gã vẫn phản ứng cực nhanh, đã mau chóng lấy ra con mắt của Thần Ceres từ trong ba lô, sau đó rót khư lực vào, kích hoạt nó.

Chỉ thấy nhãn cầu màu đen nọ bỗng nhiên xoay tròn, tựa như vừa được sống lại, và sau khi nó “tích lựu lựu” (âm thanh êm ái phát ra khi một vật nào đó xoay tròn rất nhanh) xoay tròn một vòng, đột nhiên từ trong nhãn cầu bay ra ba đạo khí thể màu xám.

Một luồng bay về phía vệ Thừa Phong, một luồng bay sang một tên thuộc hạ khác trong đội, còn một luồng bay về phía xa xa.

Chỉ người cầm con mắt của Thần Ceres trong tay mới có thể nhìn thấy loại khí thể màu xám này. Ánh mắt Mặc Thanh Hạo xẹt qua luồng khí thể màu xám vừa chui vào trong óc Vệ Thừa Phong, rồi nhìn về phía xa xa.

"Đi theo tôi!" Mặc Thanh Hạo khẽ quát một tiếng, trong mắt hiển lộ sát ý.

Gã không vội đi truy cứu vấn đề của Vệ Thừa Phong, nhưng ám sát giả kia phải chết!

Về phần luồng khí thể màu xám bay về phía đám người xung quanh, gã cũng nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương rồi.

"Thất, Thất gia..." Vệ Thừa Phong té trên mặt đất, lập tức che đầu, trong miệng phát ra âm thanh hàm hồ, tràn ngập thống khổ: "Thất gia cẩn thận đó!"

Câu nói này đong đầy tình cảm, dưới tình huống bản thân vừa bị bắn trúng, suýt chút nữa đã nổ tung đầu vậy mà phản ứng đầu tiên của gã lại là lo cho an nguy của thiếu gia… Người trung thành như thế, khiến cho đám thành viên khác của Mặc gia không khỏi xúc động trong lòng.

Có người nâng Vệ Thừa Phong dậy, nhìn thấy viên đạn còn găm trên trán gã, trong lòng có chút kinh hãi, không nghĩ tới sau khi gã bị bắn trúng lại không chết, chẳng lẽ sọ não của người này là da đồng xương sắt sao?

"Tôi cám ơn cậu!" Vệ Thừa Phong nhìn thấy bản thân vừa được người ta nâng lên, khóe miệng thoáng run rẩy, thân thể chợt lảo đảo, nhưng ngay sau đó, gã vừa ôm trán vừa đuổi theo, trong miệng giận dữ hét: "Mau, tất cả đều đi theo thiếu gia, đừng để một mình Thất gia mạo hiểm!"

"Vệ ca, anh chậm một chút, trán anh vẫn đang chảy máu kìa..." Người vừa nâng Vệ Thừa Phong dậy, lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Haizz… người này, trong lòng chỉ có Thất gia, ngay cả thân thể của chính mình cũng hoàn toàn không thèm để ý đến ư?

"Cút!" Vệ Thừa Phong một cước đá văng đối phương, một cước này có phần tàn nhẫn, sau đó gã giận dữ hét lên: "Không cần lo cho tôi, mau đi đi nếu Thất gia thiếu một sợi tóc, mấy người đều phải chết!"

Những người khác nhìn thấy gã trung thành và tận tâm như thế, đều có chút cảm động, không dám dừng lại thêm nữa, tất cả đều nhanh chóng đuổi theo.

Vậy là Mặc Thanh Hạo chạy ở đằng trước làm đầu tàu gương mẫu, còn đám người Mặc gia khác đang theo sát phía sau.

"Hả?"

Ở phía xa xa, Hứa Thâm vừa ngắm bắn xong đã phát hiện ra tình huống dị thường bên đó. Phản ứng đầu tiên của Mặc Thất Gia sau khi trông thấy thân vệ của mình bị bắn vào đầu, lại không phải nhanh chóng phân phó đám thuộc hạ dưới tay che chở cho bản thân, cũng không phải xem xét thương tích của đối phương, thay vào đó, gã lấy ra một thứ cực lớn có hình dạng như nhãn cầu.

Sau đó, Hứa Thâm nhìn thấy ba luồng khí thể màu xám, bị chèn ép, bay ra từ bên trong nhãn cầu nọ, và lần lượt bay về ba phía khác nhau.

"Đây là một thủ đoạn trị liệu ư? Nhưng... Vì sao lại có một luồng bay về phía ta?" Hứa Thâm ngạc nhiên vô cùng.

Vừa nãy, khi bắn lén không có thể làm nổ tung đầu người nọ, đã khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng hành động sau đó của Mặc Thất Gia lại càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái hơn.

Chẳng lẽ đối phương trị liệu cho người bọ, còn nhân tiện trị liệu luôn cho hắn?

Hiển nhiên cách giải thích này quá mức hoang đường.

Nhưng… nếu bảo cái thứ đang bay về phía hắn kia không phải điều tốt lành, thì vì sao lại có hai luồng khí thể bay về phía thuộc hạ của đối phương?

Hứa Thâm không nghĩ ra, nhưng ngay khi hắn nhìn thấy bóng dáng Mặc Thanh Hạo đột nhiên phát lực đuổi theo tới đây, trong lòng cũng hiểu đối phương đang dựa theo khí thể màu xám nọ để chạy về phía hắn.

Chẳng lẽ vật ấy có thể định vị được hành tung của hắn?

"Nhưng nếu tác dụng của nó chính là định vị? Thì vì sao đối phương lại muốn định vị cả thuộc hạ của mình?" Hứa Thâm nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong này nhưng nhìn thấy đối phương đã chạy tới, hắn cũng không tiếp tục dừng lại nữa, đã nhanh chóng quay đầu lại rồi xoay người bỏ chạy.

Tin tức không chính xác, hơn nữa phần dữ liệu quan trọng nhất đã bị giấu kín đi, Hứa Thâm chỉ có thể dựa vào phán đoán của chính mình để ứng phó với tình huống trước mắt.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy khí tức màu xám đang nhanh chóng bay tới.

Hắn không dám tùy ý để nó đụng vào, bởi vậy dứt khoát rút kiếm chém tới.

Khí tức màu xám bị kiếm phong chém vào, nhưng... không hề đứt đoạn, dường như nó đã xẹt qua kiếm phong rồi nhanh chóng bay về phía hắn.

Hứa Thâm vội vàng kích hoạt lĩnh vực sợi khư và lập tức cảm nhận được sợi khư va chạm vào khí tức màu xám. Loại cảm giác này… tựa như vừa va chạm vào một luồng khí lạnh râm mát, nhưng thứ này lại cô đọng, ngưng tụ hơn khí lạnh bình thường, và những sợi khư vừa được phóng ra ngoài của hắn cũng chỉ có thể ngăn cản nó ở bên ngoài cơ thể mà thôi.

"Tựa như thứ này tự có ý thức của bản thân, và nó đang bị một thứ gì đó hấp dẫn..." Hứa Thâm vừa chạy vừa quan sát khí thể nọ, trong lòng có chút kinh hãi. May mà khư lực có thể ảnh hưởng đến thứ này, dưới tình huống bị tầng tầng lớp lớp sợi khư ngăn cản, nó chỉ có thể dùng một loại tốc độ cực kỳ thong thả tiếp cận hắn, thoạt nhìn, thứ không biết kia rất giống một lớp khí mỏng, bị đính vào không khí, cách thân thể hắn chừng 1.5 mét.

Tuy Hứa Thâm không biết hậu quả sẽ phát sinh sau khi hắn bị thứ khí thể kia dính vào người nhưng hiển nhiên, hắn không thể mạo hiểm được.

"Vì sao thứ này lại tập trung vào ta?"

"Và đám người kia bỗng nhiên đuổi giết tới, bởi vì đã có loại thủ đoạn định vị này sao... Nhưng trong tay bọn họ đã có thứ này, vì sao không dùng ra từ sớm?"

"Lại phải chờ ta nổ súng bắn qua rồi mới dùng..."

Bình Luận (0)
Comment