Suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm cấp tốc xoay chuyển, đủ loại manh mối đang nhanh chóng đan xen vào nhau. Rồi … bỗng nhiên hắn hiểu được, thứ này có liên quan tới phát súng vừa nãy của hắn.
Nhưng là loại liên quan nào?
Là âm thanh viên đạn lên nòng?
Hay là nhiệt lượng khi nó phóng ra?
Hoặc là một thứ gì đó siêu thoát hiện thực?
Sưu!
Tạm thời Hứa Thâm vẫn đang nghĩ mãi mà không rõ, chỉ có thể toàn lực chạy đi.
Nhưng tốc độ đuổi theo của đối phương cực nhanh. Chỉ thấy thân thể Mặc Thanh Hạo kia nghiêng về phía trước, dùng một loại tư thế cực kỳ quái dị lao về phía trước.
Tuy động tác ấy thật kỳ lạ, nhưng tốc độ của gã còn nhanh hơn Lý Tổ Vọng.
Khoảng cách hai bên đang nhanh chóng bị thu hẹp lại.
Hứa Thâm có chút giật mình, hắn nhận ra tốc độ của đối phương không hề có liên quan tới năng lực của gã, chủ yếu là do tư thế quái dị kia. Rất có thể loại tư thế này là một bí thuật chiến đấu nào đó của Mặc gia.
Lại nói, tuy mấy người bọn họ đều là tồn tại hình thái thứ hai, nhưng trong phân cấp này cũng chia ra cao thấp. Và không cần phải nghi ngờ, Mặc Thanh Hạo trước mắt chính là nhân tài kiệt xuất bên trong hàng ngũ ấy.
Phanh!
Bỗng nhiên Hứa Thâm xoay người tùy tiện bắn ra một phát.
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo khẽ biến, gã vội vàng khom lưng, uốn cong thân thể, hai tay ôm đầu, trốn tránh.
Tuy gã không sợ bị bắn trúng, nhưng sau khi cái đầu bị bắn nổ, muốn một lần nữa tái sinh, lại cần phải có thời gian.
Ai biết đâu, viên đạn kia lại bắn lệch tới mấy chục mét.
Da mặt Mặc Thanh Hạo thoáng run rẩy một hồi, gã vừa trốn tránh cái quái gì vậy?
Và chỉ trong một thoáng trì hoãn đó, bóng dáng Hứa Thâm trong tầm mắt gã lại bị kéo giãn ra một đoạn.
Tới tận lúc này, khi Mặc Thanh Hạo hồi tưởng lại một màn vừa nãy, gã mới nhận ra rằng, một phát súng thoạt nhìn cực kỳ tiêu sái lúc trước, vốn là tùy tiện, là cực kỳ tùy tiện. Bởi vì Hứa Thâm kia còn chẳng buồn ngắm bắn cho chuẩn, tựa như hắn chỉ lơ đãng xoay người một cái, rồi trong nháy mắt đã khóa xong mục tiêu, tiêu sái lưu loát...
Mày… cmn, mày thực sự cho rằng bản thân mày là tay súng thiện xạ hả?
"Mặt nạ kia... Là Giang gia!" Mặc Thanh Hạo lại tăng tốc liều mạng đuổi theo.
Lúc này gã cũng trông thấy trang phục trên người đối phương. Đúng là kẻ này có dáng vẻ của tiện dân thành Để, và vô cùng có khả năng lúc trước đối phương đã trộn lẫn bên trong đám người mới bị gã xua đuổi lúc trước.
"Ta và Giang gia vốn không oán không cừu, vì sao lại muốn tới ám sát ta? Khốn nạn!" Trong lòng Mặc Thanh Hạo vô cùng phẫn nộ.
Gã vốn tưởng người đứng đằng sau ám sát giả kia là đường thân nhà mình (đường thân: chỉ anh em trai họ bên đằng nội), không nghĩ tới đối phương lại là Giang gia, loại gia tộc ngay cả bản thân mình cũng khó giữ nổi kia.
Ở loại thời điểm này mà bọn họ còn ám sát gã, hiển nhiên phải có thiên đại cừu hận, nhưng chính bản thân gã lại không thể nào nhớ nổi, rút cuộc mình đã đắc tội người nào của Giang gia.
Mặc Thanh Hạo kiên trì đuổi theo, khoảng cách hai bên lại bị thu hẹp.
Hứa Thâm lại bắn ra một phát súng.
Mặc Thanh Hạo vội vàng ôm đầu. Tuy phát súng lần trước lệch tới quá đáng, nhưng chính vì nó lệch tới quá đáng như vậy, hoàn toàn trái ngược với những phát súng cực kỳ chuẩn xác lúc trước, lại làm gã hoài nghi rằng đối phương cố ý.
Bởi vậy phát súng thứ hai này, làm gã né tránh càng thêm cẩn thận hơn.
“Phanh.”
Viên đạn bắn ra ngoài ba mươi mét.
"..." Mặc Thanh Hạo hít sâu một hơi, lại tăng tốc truy kích.
Không bao lâu, gã lại một lần nữa đuổi kịp bóng dáng Hứa Thâm.
Hứa Thâm lại xoay người ngắm bắn kiềm chế. Ánh mắt Mặc Thanh Hạo lạnh như băng, lần này gã không hề giảm tốc độ, chỉ dùng hai tay che trước đầu, tuy làm như vậy sẽ ảnh hưởng một chút tới tốc độ, nhưng ảnh hưởng này cũng cực kỳ bé nhỏ.
“Phanh!”
Viên đạn bay sát bên người.
Toàn thân Mặc Thanh Hạo kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt gã nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn của Hứa Thâm, sắc mặt cực kỳ khó coi, rống giận một tiếng, lập tức điên cuồng đuổi theo.
Mắt thấy Mặc Thanh Hạo lại tiếp cận mình chừng 100 mét, Hứa Thâm dứt khoát xoay người dừng lại, nâng súng ngắm lên, nhắm bắn.
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo đột biến, gã không thể không giảm tốc độ xuống, hai tay bảo vệ đầu, bên trên cánh tay hiện ra mạch máu màu tím đen giống như nhục mô (là phần cơ dưới da trên động vật có xương sống, tên tiếng Anh panniculus carnosus, hoặc là màng gân mỏng bên dưới bao tinh hoàn), giống hệt hai chiếc bao cổ tay.
Cùng lúc đó, nhãn cầu của gã biến thành màu tím sẫm, đang nhìn chăm chú vào ngón tay Hứa Thâm.
Đây là khư binh, có năng lực động thái thị giác (hoặc động thái thị lực: đây là loại năng lực cho phép con mắt bắt được hình ảnh, phân giải và cảm nhận được bóng dáng của mục tiêu đang di động. Nói cách khác, đây là loại năng lực có thể cảm giác được và nắm rõ từng chi tiết nhỏ nhất của vật thể di động).
Tuy Mặc Thanh Hạo vẫn không thể thấy rõ viên đạn bắn ra từ súng ngắm, nhưng lại có thể thấy rõ biến hóa rất nhỏ trên ngón tay kéo cò súng của Hứa Thâm.
Kết hợp với kinh nghiệm chơi súng nhiều năm của gã, chỉ cần phán đoán được khoảnh khắc Hứa Thâm bắn ra, chắc chắn gã sẽ phán đoán được vị trí của đầu súng, từ đó cũng biết được mục tiêu của viên đạn.
Phanh!
Viên đạn lao như bay tới.
Là đầu... Ở chóp mũi!
Sắc mặt Mặc Thanh Hạo khẽ biến, quả nhiên kẻ địch nhắm thẳng vào đầu gã, nhưng gần như trong khoảnh khắc Hứa Thâm kéo cò súng, thân thể gã lại nhanh chóng xoay người.
“Sưu” một tiếng, viên đạn xẹt qua đỉnh đầu gã, bắn vào không khí.
Hứa Thâm thầm giật mình, đối phương có thể dự đoán trước?
Tại sao hắn lại nghĩ như vậy… Là bởi vì, tuy rằng Mặc Thanh Hạo kia xoay người, nhưng gương mặt gã vẫn luôn đối diện với Hứa Thâm, còn dùng một góc độ cực kỳ quỷ dị ngẩng đầu lên, và ngay trong khoảnh khắc Hứa Thâm bắn hụt ấy, gã lập tức cười lạnh một tiếng, rồi không chút do dự, bùng nổ lực lượng trên hai chân, tiếp tục lao tới cực nhanh.
Sau một phát bắn trượt, Hứa Thâm đã mất đi cơ hội kéo giãn khoảng cách, chỉ có thể tiếp tục bắn, ký thác hi vọng vào phát súng thứ hai và phát súng thứ ba!