Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 307 - Chương 307. Bí Thuật Điều Khiển Khư Lực!

Chương 307. Bí Thuật Điều Khiển Khư Lực! Chương 307. Bí Thuật Điều Khiển Khư Lực!

Phanh!

Bóng dáng Mặc Thanh Hạo lại nhoáng lên một cái, tránh thoát viên đạn tiếp theo.

Lòng bàn tay Hứa Thâm tràn ra mồ hôi lạnh, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím của đối phương, bỗng nhiên hắn hiểu được cái gì.

Sau đó, ngón tay khẽ động.

Sưu!

Bóng dáng Mặc Thanh Hạo chợt nhoáng lên một cái, nhưng không… Nụ cười lạnh trên mặt gã vừa cứng đờ.

Là động tác giả?

Phanh!

Đúng lúc này, phát súng thứ ba chân chính mới muộn màng lao tới.

Khoảng cách đôi bên chỉ còn không đầy 30 mét!

Trong phạm vi 30 mét, tốc độ bắn của súng ngắm cực nhanh!

Bởi vì phát súng ấy được bắn ra ngay trong nháy mắt thân hình Mặc Thanh Hạo vừa dao động, khiến cho mục tiêu ngắm bắn của Hứa Thâm được xây dựng dựa trên dự đoán về biên độ dao động của đối phương, và đương nhiên mục tiêu này không đủ chuẩn xác, dẫn tới kết quả không bắn trúng đầu, chỉ bắn trúng một bên hàm dưới.

Nửa bên cằm của Mặc Thanh Hạo lập tức vỡ ra, nửa gương mặt đều máu thịt mơ hồ, lỗ tai cũng tan nát.

Chỉ trong nháy mắt, đau đớn dữ dội đã ập tới, con ngươi Mặc Thanh Hạo co rút lại, lộ ra vẻ thống khổ mãnh liệt, nhưng ngay sau đó, bên trong ánh mắt thống khổ lại chuyển biến thành tươi cười hưng phấn đầy quỷ dị.

"Đau, đau, rất đau đó nha!"

Nửa đầu lưỡi còn sót lại của Mặc Thanh Hạo khẽ mấp máy, rõ ràng là thống khổ đến tru lên, lại để lộ ra một loại hưng phấn không thể nói rõ.

Suy cho cùng, đầu lưỡi đã bị gọt mất một nửa, nói chuyện đã cực kỳ khó khăn, ngoại trừ đơn thuần tru lên để phát tiết, gã lại cố hết sức nói chuyện, muốn biểu đạt một thứ cảm xúc khác thường nào đó.

"Mày làm tao rất đau đấy!”

Phần máu thịt trên nửa gương mặt đã mất của Mặc Thanh Hạo đang không ngừng nhúc nhích, đầu lưỡi và hàm răng cũng nhanh chóng mọc ra, chỉ cần não bộ của gã không bị phá hư, thì một bên mặt có bị gọt đi cũng chỉ là… vết thương ngoài da thôi.

Trong lòng Hứa Thâm trầm xuống, ngắm bắn đã thất bại.

Lúc này, hắn cũng không kịp bắn ra phát súng thứ tư, chỉ có thể buông súng ngắm xuống, giảm bớt sức nặng, rồi ngay trong khoảnh khắc ấy, lao nhanh về phía Mặc Thanh Hạo.

“Mày rất thông minh, nhưng... Còn chưa đủ thông minh!" Ánh mắt Mặc Thanh Hạo phát ra sát ý nồng đậm, còn mang theo một loại cảm giác cuồng nhiệt, hưng phấn nào đó, tựa như một loại hứng thú nào đó ẩn sâu trong đáy lòng gã vừa thức tỉnh…

Gã vừa tái sinh gương mặt vừa cấp tốc vung đao chém về phía Hứa Thâm.

“Là địch nhân của tao, chính là chuyện ngu xuẩn nhất mà mày từng làm!" Lúc này, gã đã khôi phục lại đầu lưỡi, tuy nửa bên miệng vẫn hở, nhưng đã không ảnh hưởng tới khả năng nói chuyện nữa.

So sánh với vẻ bình tĩnh lúc ban đầu, thì hiện giờ biểu cảm trên mặt gã có chút kích động dị thường, nói năng cũng nhiều hơn.

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, hai người bọn họ đã xẹt qua khoảng cách 30 mét, tiếp cận lẫn nhau.

“Mày quên rút kiếm!" Mặc Thanh Hạo cười gằn độc ác, lại phối hợp với một nửa bên gò má máu thịt đầm đìa, đang không ngừng nhúc nhích, nhìn qua càng thêm dữ tợn.

Đao phong trên tay gã tựa như hàn quang hung hăng, điên cuồng chém xuống bả vai Hứa Thâm.

Tằng!

Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang sáng ngời đã xẹt qua đôi mắt gã, khiến đôi con ngươi kia cấp tốc co rụt lại. May mắn, gã có năng lực động thái thị giác, có thể bắt giữ tàn ảnh của kiếm quang này.

Đao phong vội vàng xoay chuyển…

Chớp mắt sau, đao quang kiếm ảnh giao phong.

Ánh lửa bắn ra bốn phía, Hứa Thâm cảm nhận được một luồng lực lượng cực lớn ập đến, làm cổ tay hắn hơi chấn động.

Dưới tình huống vội vàng chống đỡ, thân thể Mặc Thanh Hạo bên kia đã bị bức lui, sắc mặt thoáng biến đổi, có chút khiếp sợ nhìn Hứa Thâm.

Ám sát giả này thuộc hệ cường công? !

Làm gì có ám sát giả nào lại thuộc hệ cường công?

Nhưng loại lực lượng và kiếm tốc này?

Vừa nãy gã có nhìn rõ ràng, trên cánh tay Hứa Thâm không hề xuất hiện khư binh, nghĩa là hắn chỉ dựa vào lực lượng và kiếm tốc của bản thân, lại có thể đạt tới loại trình độ này?

Hơn nữa gã còn nhớ, bí thuật của Giang gia vốn không phải là kiếm thuật.

"Suýt chút nữa đã mắc lừa mày rồi!" Ánh mắt Mặc Thanh Hạo trở nên dữ tợn.

Liên tiếp vài lần đánh cờ tâm lý (chơi trò cân não), Mặc Thanh Hạo đều rơi xuống thế hạ phong, điều này khiến gã cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Gã chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Mặc gia, tồn tại đang cạnh tranh làm người kế tục, lại bị một tên ám sát giả bỡn cợt trong ván cờ tâm lý này?

Chết!

Mặc Thanh Hạo rống giận một tiếng, lập tức vung đao chém thẳng tới, bàn chân tiến lên theo một loại tiết tấu kỳ dị, khư lực toàn thân bị thiêu đốt, xương cốt toàn thân “Tạp tạp” rung động, dường như cơ thể gã vừa sinh ra chút biến hóa nào đó, khiến cho tốc độ trở nên nhanh hơn, nhạy bén hơn.

Tuy Mặc Thanh Hạo không phải năng lực giả hệ cường công, nhưng Mặc gia bọn họ lại sở hữu bí thuật điều khiển khư lực của riêng mình. Tác dụng của bí thuật này chính là tăng cường tốc độ và năng lực chiến đấu, tương đương với có thêm năng lực của hệ cường công!

Đây là nội tình của một trong những cao tộc!

Nếu bản thân thuộc hệ cường công, lại phối hợp với bí thuật điều khiển khư lực của Mặc gia, sẽ sinh ra chiến lực tương đương với phiên bản tăng cường, có được lực sát thương càng thêm đáng sợ.

Có thể gọi là trạng thái giống như Chiến Thần!

Trảm!

Hai mắt Hứa Thâm lóe lên một tia ác độc.

Hắn hiểu, một trận chiến này là bắt buộc. Hắn không có bất cứ đường lui nào. Và nếu bản thân đã không thể thoát khỏi đối phương, chỉ có thể ngạnh kháng!

Lại nói, trong chiến đấu vốn không có mạnh yếu tuyệt đối, thắng bại sẽ phân ngay trong những va chạm cực kỳ nhỏ lúc giao phong.

Đao quang kiếm ảnh, tuyệt đối là hình ảnh giàu tính biểu tượng nhất trong thời khắc này.

Hai người bọn họ vừa duy trì quá trình tiến công hung hãn vừa tinh tế trốn tránh lẫn nhau. Tất cả công kích đều thất bại.

Mặc Thanh Hạo sở hữu khư binh nắm giữ khả năng động thái thị giác, cộng thêm Khư Nhãn của bản thân, cho phép gã có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng kiếm của Hứa Thâm.

Còn Hứa Thâm có mặt nạ tăng phúc thị giác, cũng có thể bắt giữ được đao mang của đối phương.

Tình huống trước mắt, chiến lực đôi bên khá tương đồng với nhau, cực kỳ khó so sánh.

Bình Luận (0)
Comment