Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 308 - Chương 308. Nhà Dột Lại Mưa Suốt Đêm…

Chương 308. Nhà Dột Lại Mưa Suốt Đêm… Chương 308. Nhà Dột Lại Mưa Suốt Đêm…

Phải tốc chiến tốc thắng... Hứa Thâm nhìn thấy đám thuộc hạ khác đang từ phía sau dần dần đuổi theo, sắc mặt trở nên âm trầm.

Bỗng nhiên hắn cấp tốc phóng đi, không hề trốn tránh khi đối mặt với đao phong của Mặc Thanh Hạo, chỉ hơi hơi nghiêng người, dùng bả vai đón nhận, rồi lật tay, chém ra một kiếm.

"Muốn chết!" Mặc Thanh Hạo cười lạnh, không chút do dự lập tức tăng thêm lực đạo trên đao phong, chỉ trong nháy mắt đã chém rách trang phục tác chiến của Hứa Thâm, nhưng bên dưới lớp trang phục tác chiến, lại nhanh chóng xuất hiện một tầng vảy màu đen.

Sau khi mảnh da màu đen dung hợp cùng khư binh của Lý Tổ Vọng đã biến dạng trở thành khư binh mới có lực phòng ngự càng mạnh hơn. Đao phong chém thẳng lên trên chỉ sinh ra dấu vết tổn hại cực nhỏ!

Mà cùng lúc đó, gần như trong nháy mắt, kiếm quang của Hứa Thâm lại chém về phía đầu Mặc Thanh Hạo, máu thịt ùn ùn nổi lên trên bàn tay, tựa như một tầng bọt khí bao trùm, dữ tợn vô cùng.

Cũng trong nháy mắt này, kiếm tốc bạo tăng.

Mặc Thanh Hạo hất đầu né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, phần mũi đã bị cắt ngang, tạo thành một vết thương cực sâu. Thân thể gã cấp tốc lui về phía sau, máu thịt trên gương mặt nhanh chóng nhúc nhích, còn ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào khư binh trong tay Hứa Thâm.

Lúc trước hắn vẫn một mực giấu kín đi, chỉ vì chuẩn bị cho lần tập kích này sao?

Hứa Thâm chém ra một kiếm không thành công, nhưng thân thể không dừng lại, liên tiếp chém tới!

Chém chém chém!

Dưới hiệu quả tăng phúc của bao tay màu máu, lực lượng trên tay Hứa Thâm trở nên rất mạnh, đồng thời hắn cũng kích hoạt khư binh lực lượng đã đạt được từ trước. Loại khư binh này có thể gia tăng lực hấp dẫn (hoặc là trọng lực) chung quanh, càng tới gần hắn, lực hấp dẫn càng mạnh.

Kiếm quang như điện lao tới.

Mặc Thanh Hạo nâng đao phong lên chống đỡ, dưới ảnh hưởng của lực hấp dẫn, đao phong không khỏi trầm xuống. Nhưng có vẻ như gã đã sớm dự đoán được tình huống này, chỉ thấy cánh tay khẽ nhấc lên, đã thoát khỏi khư lực dẫn dắt.

Hiển nhiên biến hóa bất thình lình, vẫn chưa đủ làm ảnh hưởng tới gã.

Trên thực tế, Mặc Thanh Hạo đã dự đoán được tình huống Hứa Thâm chém giết hai người Lý Tổ Vọng rồi đạt được khư binh của bọn họ, cho nên đã cảnh giác từ sớm.

Binh khí liên tục giao phong vài lần, đột nhiên “Tranh” một tiếng, có thứ gì đó vừa bay ra.

Hứa Thâm cảm giác thân kiếm trên tay mình chợt nhẹ bẫng, rồi không khỏi ngẩn ra, kiếm đã bị chặt đứt rồi!

Mặc Thanh Hạo cười lạnh một tiếng: "Giang gia thật sự đã xuống dốc rồi. Ngoại trừ đưa cho mày một khẩu súng bắn tỉa tàm tạm, bọn họ không chuẩn bị được một kiện binh khí tốt hay sao?"

Sắc mặt Hứa Thâm lập tức trở nên khó coi.

Đúng là nhà dột lại mưa suốt đêm (chuyện xấu liên tiếp ập tới), chẳng lẽ vận khí cũng đứng về phía đối phương sao?

Ngay lúc này, đám thành viên Mặc gia khác đã đuổi kịp, và lập tức đi lên vây quanh Hứa Thâm.

Mặc Thanh Hạo cười khẽ: "Đã xong."

Vẻ mặt Hứa Thâm chuyển thành âm trầm.

"Đúng vậy, đã xong."

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên phía sau Mặc Thanh Hạo. Rồi ngay sau đó, tiếng gió xung quanh đột nhiên trở thành bén nhọn!

Là Vệ Thừa Phong!

Năng lực của gã thuộc hệ thao túng, có thể thông qua khư lực ngưng tụ thành dòng khí tản ra chung quanh.

Lúc trước gã có thể ngăn cản một súng của Hứa Thâm, chủ yếu là vì ngay từ ban đầu, Vệ Thừa Phong đã ngưng tụ dòng khí hình thành tấm chắn bảo vệ đầu và trái tim của mình.

Tấm chắn nọ vô hình, không nhìn thấy, lại chồng chất tầng tầng lớp lớp, đã thay gã làm chậm lại thế công của viên đạn.

Mà lúc này, dòng khí vô hình lại xuất hiện. Tuy Vệ Thừa Phong thuộc hệ thao túng, nhưng năng lực của gã lại giống Mặc Hải Minh, đều có kỹ năng ám sát rất mạnh!

Cũng bởi vậy, gã mới được phái tới ẩn núp, nằm gai nếm mật trong đội ngũ này, mục đích chính là cung cấp tình báo hữu dụng và tìm được vị trí thứ hai của trái tim Mặc Thanh Hạo.

Nhưng hiện tại, gã cảm giác được bản thân đã bị đối phương hoài nghi rồi.

Có lẽ tiếp theo, gã sẽ không còn quá nhiều cơ hội để tiếp cận Mặc Thanh Hạo.

Mà trước mắt lại là cơ hội khó được, nếu có thể trực tiếp đánh chết Mặc Thanh Hạo, chẳng phải gã sẽ đạt được công lao còn lớn hơn cung cấp tình báo ư?!

Ngay trong khoảnh khắc Vệ Thừa Phong nói chuyện, dòng khí bén nhọn đã ngưng tụ thành đao gió, xẹt qua cực nhanh, chém thẳng về phía đầu Mặc Thanh Hạo.

Dù không tìm thấy vị trí thứ hai của cái đầu, nhưng chỉ cần chém đứt cái đầu này, Mặc Thanh Hạo sẽ tiến vào trạng thái tái sinh, toàn thân cứng đờ, không có một chút phòng bị nào.

Và gã có thể nhân cơ hội ấy, nhanh chóng chén nát thân thể đối phương.

Lúc này, đám chân chó Mặc Kiếm kia đều đã chết…

Đây là cơ hội tuyệt hảo, có một không hai!

Nhưng máu tươi không hề phun ra như Vệ Thừa Phong tưởng tượng.

Chính xác hơn… dường như đao gió bén nhọn kia đã biến mất, nó bị thứ gì đó ngăn cản lại rồi.

Ngay tiếp theo, thân thể Vệ Thừa Phong run lên, gã cúi đầu nhìn xuống phần eo của mình. Lúc này, phần eo của gã đã bị một thanh trường đao xỏ xuyên qua.

Đúng là thanh đao trong tay Mặc Thanh Hạo.

Đối phương vừa lật tay đâm ra một đao, chọc thủng bụng gã.

Mặc Thanh Hạo xoay người lại, đao phong cũng thuận thế lướt đi thật nhanh, trực tiếp chém ngang eo Vệ Thừa Phong, nội tạng rơi rụng khắp nơi trên đất.

"Vừa rồi tao nói thiếu mất một chữ." Mặc Thanh Hạo hờ hững nhìn Vệ Thừa Phong với sắc mặt trắng bệch, vừa té trên mặt đất: "Đều đã xong."

Thiếu một chữ "Đều" .

Vệ Thừa Phong trừng lớn con mắt, gã không tin nổi, chuyện này không thể xảy ra!

Mặc Thanh Hạo kia đang đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, vẫn còn tâm tư để lưu ý tới gã sao?

Chẳng lẽ… gã đã sớm bại lộ từ lúc trước rồi?

Chỉ bởi vì hồi nãy, gã không hấp dẫn được đối phương nổ súng sao?

Chẳng lẽ đến lúc chết gã cũng nghĩ không ra nguyên nhân dẫn tới hết thảy những chuyện này sao?

Nhưng bỗng nhiên, gã chú ý tới con mắt của Thần Ceres trong tay Mặc Thanh Hạo.

Chỉ trong nháy mắt này, Vệ Thừa Phong đã hiểu ra tất cả. Ngay tại khoảnh khắc trúng đạn ấy, gã đã không khống chế được ác niệm.

Thì ra là thế...

Nhưng gã không cam tâm!

Vệ Thừa Phong giận dữ hét lên: "Tôi..."

Đáng tiếc, gã vừa há miệng, đao phong đã chọc thẳng vào miệng gã, đóng đinh cái đầu xuống mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment