Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 309 - Chương 309. Rời Khỏi Nhà!

Chương 309. Rời Khỏi Nhà! Chương 309. Rời Khỏi Nhà!

Mặc Thanh Hạo có vẻ cực kỳ lãnh khốc và dứt khoát, không hề cho Vệ Thừa Phong bất cứ cơ hội nhiều lời vô nghĩa nào.

Bản thân gã có thể nhiều lời vô nghĩa, nhưng lại không thích nghe người khác nhiều lời vô nghĩa.

Đám thành viên Mặc gia khác đều sợ tới ngây người, có chút ngơ ngác, không sao hiểu nổi.

Bởi vì một Vệ Thừa Phong trung thành tận tâm trong mắt bọn họ, vừa bị Thất gia trở tay giết chết? !

Tình huống gì đây?

Trên thực tế, ngoại trừ một, hai người trong đám bọn họ còn có chút phát hiện, những người khác đều không nhìn thấy đao gió vô hình được tạo nên từ dòng khí kia.

Sắc mặt Hứa Thâm càng thêm âm trầm .

Lúc này, rút cuộc hắn cũng mơ hồ hiểu được vì sao khí thể màu xám trắng kia lại tập trung vào mình.

Bởi vì trên người thân vệ hình thái thứ hai vừa chết kia cũng có, nhưng dường như gã không nhìn thấy...

Và khí thể màu xám kia tượng trưng cho những kẻ ôm sát ý trong lòng sao?

Hứa Thâm nhìn thanh kiếm đã gãy trong tay, chợt rơi vào im lặng.

"Tới lượt mày." Mặc Thanh Hạo dứt khoát chặt đầu Vệ Thừa Phong, sau khi xác nhận đối phương đã chết thật rồi, mới xoay người nhìn về phía Hứa Thâm, đặt toàn bộ tâm tư vào bóng dáng trước mắt: "Là người nào của Giang gia phái mày tới?"

"Vì sao bọn mày đều nhắc tới Giang gia với tao?" Hứa Thâm bình tĩnh nhìn gã: "Là bởi vì cái mặt nạ trên mặt tao sao? Dường như có mấy người khi nhìn thấy mặt nạ, đều nhắc tới Giang gia."

"Hả?" Mặc Thanh Hạo nghe hắn nói như thế, lại cảm thấy một chút quái dị. Gã khẽ nheo mắt nói: "Nói vậy, mày không phải người của Giang gia?"

Người của Giang gia tuyệt đối không nói những lời như vậy.

Bởi vì trong lòng đám người Giang gia kia, chiếc mặt nạ này là bảo vật ngưng tụ tín ngưỡng của bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không nhắc về nó với loại giọng điệu lạnh nhạt như thế.

"Nếu không phải Giang gia, vậy rút cuộc mày là ai?" Mặc Thanh Hạo hỏi.

Nói như vậy, quanh co lòng vòng một hồi toàn bộ những suy đoán của gã đều sai cả, chẳng lẽ người làm chuyện này chính là mấy kẻ đường thân kia?

Hứa Thâm chợt im lặng, dường như hắn đang bận suy tư điều gì đó.

Mặc Thanh Hạo thấy cả nửa ngày đối phương cũng không nói tiếng nào, cũng mất kiên nhẫn, không muốn chờ đợi câu trả lời nữa, lập tức hừ lạnh nói: "Đợi lát nữa mày sẽ phải ngoan ngoãn mở miệng thôi."

Chờ đến lúc tứ chi bị chặt đứt, chỉ còn lại thân thể, đám người này sẽ trở nên khôn ngoan hơn.

Sưu!

Gã trực tiếp vung đao hung hăng chém về phía Hứa Thâm.

Hứa Thâm khua thanh kiếm gãy, vừa chống đỡ vừa mượn lực lui lại phía sau.

Hiện giờ binh khí đã gãy, ngay cả vận khí cũng rời bỏ hắn mà đi.

Hắn còn thứ gì có thể dựa vào đây?

Hứa Thâm nhìn ánh mắt dày đặc sát ý kia, suy nghĩ trong lòng liên tục xoay chuyển…

Từ sau khi mở mắt, hắn bỗng phát hiện bản thân đã thấy được rất nhiều, rất nhiều thứ, và có một vài thứ, dẫu đó là lần đầu tiên trông thấy nhưng hắn vẫn có thể hiểu được nó là cái gì.

Hiện giờ, bảo hắn phải cúi đầu trước vận mệnh ư?

Không.

Vất vả lắm hắn mới sống được đến hiện tại.

"Ma ma... Xem ra con phải tạm thời đi ra khỏi nhà một lần..." Hứa Thâm thì thào tự nói.

"Chúng ta đều sẽ giúp con."

Trong phòng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi chung quanh, phản chiếu một gương mặt hiền lành mà tha thiết.

Bên trong căn phòng nọ có khá nhiều bạn bè của Hứa Thâm, và người quen do "Ma ma" giới thiệu tới.

"Ừm, tất cả mọi người đều sẽ giúp con." "Ma ma" ngồi phía đối diện bên bàn ăn, cũng nở nụ cười.

Sưu!

Ngay trong khoảnh khắc Hứa Thâm lui về phía sau, Mặc Thanh Hạo cũng chuyển người ra ngoài. Rất nhanh, thanh đao trong tay gã lại chém tới.

Hiện giờ trong tay Hứa Thâm không có binh khí, hắn chỉ có thể dùng cánh tay của mình để chống đỡ, hoặc là kích hoạt khư binh loại phòng ngự trên người cản lại.

Nhưng không cần biết hắn dùng loại thủ đoạn nào, cũng là vô dụng.

Bởi vì không biết từ khi nào trên thân đao trong tay Mặc Thanh Hạo đã quấn quanh đầy những sợi tơ màu đen rậm rạp. Đây chính là loại năng lực đặc thù của gã, nó có thể chặt đứt tuyệt đại bộ phận khư binh.

Lúc trước, cũng nhờ loại năng lực đặc thù này, rõ ràng Vệ Thừa Phong đã ngưng tụ dòng khí tạo nên một tầng lá chắn bên ngoài cơ thể nhưng vẫn bị gã chém một đao thoải mái phá đi.

Mắt thấy Hứa Thâm đối diện vừa phản ứng chậm nửa nhịp, trong lòng Mặc Thanh Hạo chắc mẩm, một đao này tất trúng.

Nhưng ngay một khắc khi lưỡi đao chém xuống, thân thể Hứa Thâm lại linh hoạt như cá chạch. Hắn trực tiếp dùng một loại tư thế quỷ dị cấp tốc lui về phía sau, tựa như vừa có một thứ gì đó không nhìn thấy được đã nhấc thân thể hắn lên và kéo đi vậy.

Đảo mắt một cái, Hứa Thâm đã rơi xuống ngoài bốn năm mét.

Mặc Thanh Hạo ngẩn ra. Đây là loại thân pháp chiến đấu gì?

Nhưng loại suy tư này chỉ diễn ra trong một chớp mắt ngắn ngủi, gã lại vác đao xông lên, hung hăng chém tới, không một chút chần chờ.

Sưu!

Thân thể Hứa Thâm chợt lướt ngang, mạo hiểm tránh thoát một đao này, đồng thời cả người tựa như quỷ mỵ, chỉ trong nháy mắt đã tới gần Mặc Thanh Hạo, thanh kiếm gãy trong tay gọt xuống gáy đối phương.

Sắc mặt Mặc Thanh Hạo đại biến.

Tốc độ của đối phương nhanh, quá nhanh.

Gã vội vàng hẩy người về phía sau, nhưng vẫn bị phong nhận từ thanh kiếm gãy kia chém trúng, chỉ không chảy máu mà thôi.

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên tối đen sâu thẳm, hắn đang nhìn về phía Mặc Thanh Hạo tựa như quan sát một vật chết.

Ngay trong lúc này, hắn cảm giác được thật nhiều loại lực lượng đang dũng mãnh tràn vào trong cơ thể mình, khiến cho lĩnh vực sợi khư cảm ứng vẫn bao phủ quanh thân, vừa được tăng cường thêm một bước!

Cả lĩnh vực sợi khư đã lan tràn đến năm mét.

Và trong vòng năm mét này, khả năng chịu lực của sợi khư tăng lên đã khiến lực chiến đấu của hắn sinh ra chất biến.

Thanh kiếm trong tay hắn đã bị chặt đứt nhưng vẫn dư lại một nửa, có thể dùng làm đoản kiếm.

Giao thủ một hồi, Hứa Thâm cũng chú ý tới, dường như ở phần cổ của Mặc Thanh Hạo có một loại vật chất màu đen bao trùm, hiển nhiên nó là khư binh bảo vệ, và lúc trước thuộc hạ của gã đánh lén thất bại cũng vì nguyên nhân này.

Bình Luận (0)
Comment