Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 310 - Chương 310. Hình Thái Thứ Hai Của Hứa Thâm!

Chương 310. Hình Thái Thứ Hai Của Hứa Thâm! Chương 310. Hình Thái Thứ Hai Của Hứa Thâm!

"Rút cuộc mày là năng lực giả hệ gì? !"

Mặc Thanh Hạo vừa được chứng kiến thân pháp quỷ dị của Hứa Thâm, tựa như đó là một loại năng lực nào đó thuộc hệ cường công. Nhưng nếu đối phương thực sự là hệ cường công thì vì sao lại có thể ngăn cản được đòn công kích tâm linh của Mặc Hải Minh?

Hứa Thâm không đáp, rất nhanh lại lao người về phía trước.

"Cùng nhau bắn chết hắn, ngộ thương đến tôi cũng không sao!" Mặc Thanh Hạo đã ý thức được nguy hiểm.

Tuy gã vẫn có phần thắng, nhưng không cần thiết phải liều mạng cùng người như thế, chung quanh có thuộc hạ mà không dùng, chẳng phải rất ngu ngốc sao?

Đám người khác thấy vậy lập tức ngắm bắn, trên tay cả nhóm bọn họ đều cầm súng Phá Khư loại tốc xạ. Lúc này, Hứa Thâm đã bị bọn họ vây quanh, khoảng cách đôi bên chỉ vẻn vẹn là hơn mười mét, thực dễ dàng bắn trúng, huống chi còn dưới tình huống hỏa lực bao trùm thế này.

Đát đát đát!

Họng súng liên tục khai hỏa, viên đạn như hạt mưa ào ào bay vụt tới.

Nhưng … dường như Hứa Thâm không hề nhìn thấy màn mưa đạn đang nhanh chóng tiếp cận mình, hắn vẫn giết thẳng về phía Mặc Thanh Hạo.

"Chết!" Mặc Thanh Hạo rống giận một tiếng rồi dồn sức vung đao phong lên chém, vài luồng tàn ảnh cùng lúc xẹt qua, mục tiêu là cổ tay cầm kiếm của Hứa Thâm.

Bỗng “Phanh” một tiếng, trước ngực gã vừa dính một đòn trọng kích, bị đánh bay ngược ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, Mặc Thanh Hạo đã bò dậy từ dưới mặt đất, ánh mắt đầy vẻ khó có thể tin nổi nhìn về phía Hứa Thâm, vừa rồi gã đã quan sát rất rõ, Hứa Thâm kia không hề đụng tới người gã…

Nói vậy, rút cuộc là gã vừa bị cái gì công kích?

Ngay lúc này, Mặc Thanh Hạo cũng nhìn thấy Hứa Thâm đang ung dung lướt đi trong màn mưa đạn rửa tội, tựa như đang dạo chơi trong sân vắng, đáy lòng gã không khỏi run rẩy một hồi.

Đương nhiên, không phải chỉ duy nhất một mình Hứa Thâm có khả năng tránh né màn mưa đạn dày đặc như thế, điều khiến gã kinh hãi chính là... Vì sao tốc độ của những viên đạn kia lại chậm như vậy? !

Bởi vì hiện giờ, ngay cả gã cũng có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ tích viên đạn bắn ra trong không trung, nghĩa là dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Và với loại tốc độ bắn này, phỏng chừng cả tồn tại ở điểm cực hạn của giai đoạn đầu cũng có thể thoải mái tránh thoát mưa đạn.

"Vì sao?" Mặc Thanh Hạo có chút nghi hoặc, không sao hiểu nổi.

Tuy Hứa Thâm kia đã cướp được khư binh thay đổi trọng lực, nhưng tác dụng của khư binh nọ không mạnh đến mức có thể gây ảnh hưởng lớn như vậy tới súng Phá Khư.

"Nhìn kìa, đó là cái gì?" Cùng lúc này, một tên thuộc hạ ở chung quanh hoảng sợ hét lên.

Một hình ảnh quỷ dị vừa xuất hiện dưới màn mưa đạn rửa tội.

Chỉ thấy ở chung quanh thân thể Hứa Thâm, lại loáng thoáng mơ hồ lộ ra từng bóng dáng mờ ảo.

Dường như những bóng người này đều được hình thành từ khư lực, và tuy mỗi một cái bóng hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn một cách tổng thể, tất cả bọn họ đều dữ tợn vô cùng...

Bọn họ giống như một đội quân, lại giống như một nhóm người nhà thân thiết, toàn bộ đều vây quanh thiếu niên trước mắt, cùng tiến lên với hắn, chặt chẽ sát sao, bảo vệ bên người.

Mà những viên đạn kia đã xuyên qua thân thể bọn họ, mới hiện ra quỹ tích rõ ràng như vậy. Những bóng dáng ấy tựa như một bức tường người, bọn họ dùng chính thân thể của mình cứng rắn làm cho những viên đạn phải giảm tốc độ, giảm bớt lực lượng...

Con ngươi Mặc Thanh Hạo co rút lại.

Đối phương là năng lực giả hệ thao túng?

Nhưng một lần thao túng được nhiều thực thể như vậy... Hơn nữa, đến tột cùng mấy thực thể này là cái gì?

Gã dám khẳng định bọn họ không thuần túy chỉ là khư lực, loại cảm giác bọn họ mang tới cho gã rất giống vị "Ca ca" mà Mặc Hải Minh thường xuyên miêu tả với gã.

Gã biết, kỳ thật vị "Ca ca" mà Mặc Hải Minh thường xuyên nhắc tới kia không có thật, đối phương chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng do tâm lý của Mặc Hải Minh biến dạng mà thành thôi.

Trên thực tế, đó chính là năng lực của bản thân Mặc Hải Minh, và thông qua trí tưởng tượng của gã, nó đã ngưng tụ thành vị ca ca mà đối phương luôn nghĩ tới.

Chẳng lẽ… Hứa Thâm trước mắt chính là năng lực giả hệ cảm giác, và cũng sở hữu năng lực loại tâm linh?

Trong đầu Mặc Thanh Hạo có chút mê loạn, nhưng nhìn thấy Hứa Thâm đang vừa né tránh màn mưa đạn vừa bình tĩnh đi tới, trong lòng gã lại trào dâng hàn ý.

Đến tột cùng là tiện dân này từ đâu mà đến?

Vì sao đối phương lại có mặt nạ của Giang gia, nhưng vốn không phải người của Giang gia?

Và vì sao đối phương lại muốn tới ám sát gã?

"Rút cuộc mục đích của mày là gì?"

"Giết mày." Hứa Thâm trả lời.

Ngay khi lời nói rơi xuống, bóng dáng hắn nhanh chóng di chuyển, là dùng một tư thế cực kỳ quỷ dị, nhanh chóng di chuyển.

Lúc này, Mặc Thanh Hạo đã thấy rõ.

Sở dĩ Hứa Thâm di chuyển theo loại tư thế quỷ dị, trái với vật lý này, chính vì ở phía sau hắn, có một con quái vật dạng nhện cực lớn, vô cùng khủng bố, đang nâng thân thể hắn lên...

Sưu!

Trong chớp mắt, Hứa Thâm đã đánh tới. Thanh kiếm gãy trong tay hắn hung hăng chém xuống.

Mặc Thanh Hạo vội vàng trốn tránh, nhưng không khí xung quanh bỗng trở nên đặc sệt, cực kỳ dính tay, tựa như thân thể gã vừa va chạm mà tầng tầng tơ mảnh nào đó, không thể nhìn thấy, và nhất thời đã bị cản lại.

“Phốc” một tiếng, thanh kiếm gãy đã chém thẳng vào cổ Mặc Thanh Hạo, rồi kẹt lại ngay sát viền yết hầu.

Ngay lúc này, cánh tay Hứa Thâm đã bị một tầng bọt khí màu huyết hồng dữ tợn bao trùm, mang đến hiệu quả tăng phúc lực lượng thật lớn, đủ sức phá tan tầng khư binh phòng bộ ngay cổ gã.

"Đau!"

Mặc Thanh Hạo vừa cảm nhận được đau đớn như xé rách kịch liệt tại phần cổ, thống khổ dữ dội ấy đủ để khiến một người trực tiếp ngất đi, nhưng gã lại khác.

Ngay sau khi Mặc Thanh Hạo kêu lên một tiếng, trên mặt gã lại lộ ra nụ cười hưng phấn, cực kỳ quái dị, tựa như đang hưởng thụ nỗi thống khổ kia.

"Cút!"

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hưng phấn này lại đột ngột biến đổi, chuyển thành phẫn nộ. Gã điên cuồng vung đao chém xuống.

Bình Luận (0)
Comment