Nhưng lúc Mặc Thanh Hạo vừa nâng cánh tay lên, lại va phải sợi tơ cản trở, ngay sau đó, một cái chân nhện hung hăng đánh xuống, cắm phập vào bả vai gã.
Dù thứ hung khí nọ bị trang phục tác chiến ngăn cản, không có thể trực tiếp xỏ xuyên qua, nhưng lực lượng khủng bố kia vẫn ép thân thể gã phải quỳ xuống dưới!
"Thất gia!"
Đám thuộc hạ khác thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi muốn chết, lập tức có người điên cuồng ngắm bắn Hứa Thâm.
Đáng tiếc, toàn bộ những viên đạn bay tới đều bị thân thể hắn thoáng lắc lư một hồi, dễ dàng tránh thoát.
Hứa Thâm đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống Mặc Thanh Hạo đang quỳ gối trước mắt, một tay hắn đè đầu đối phương, một tay dùng sức cầm chuôi đao, qua lại vài lần, rõ ràng muốn mạnh mẽ cưa cái đầu kia xuống!
"Đau quá!" Mặc Thanh Hạo phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng ngay sau đó, từ trong miệng gã lại phát ra tiếng cười hì hì, thoạt nghe cực kỳ quỷ dị, tựa như ở trong cơ thể này còn ẩn chứa một nhân cách yêu thích đau đớn.
Hứa Thâm cũng cảm nhận được độ bền tới đáng sợ của khư binh loại phòng ngự đang bảo vệ cái cổ kia.
Phải biết rằng hắn đã dùng tới cái bao tay cùng với sức lực toàn thân, nhưng chỉ có thể chậm rãi cưa nó ra từng chút một.
Cánh tay cầm đao của Mặc Thanh Hạo vung lên, lại bị một bóng dáng không nhìn thấy từ sau lưng tóm được. Bóng người nọ trực tiếp xoay ngược cánh tay gã lại, rồi bẻ gẫy.
"Lũ phế vật kia, mau tới cứu tao!" Mặc Thanh Hạo phát ra một tiếng rống giận, ánh mắt đã lộ ra sợ hãi thật sâu.
Từ trước đến giờ, gã gặp được rất ít đối thủ trong nhóm hình thái thứ hai, vậy mà lúc này, lại gặp được một kẻ đủ khả năng trói buộc bản thân, khiến gã không thể phản kháng được.
Sắc mặt đám thuộc hạ chung quanh trở nên tái nhợt, cả đám vội vàng xông lên. Nếu viên đạn đã vô dụng, bọn họ chỉ có thể dùng đao chém tới.
Phanh!
Trong đám bọn họ có một người xông lên nhanh nhất. Kẻ này vừa tới sau lưng Hứa Thâm, đột nhiên nổ tung đầu, tựa như vừa bị một thứ gì đó xỏ xuyên qua.
Mặc Thanh Hạo có thể trông thấy rõ ràng, thứ kia chính là cái chân nhện sau lưng Hứa Thâm.
Và dường như những người khác đều không nhìn thấy mấy cái chân nhện này, chỉ một, hai người trong đó có chút cảm nhận được.
Mặc Thanh Hạo nhanh chóng hiểu ra, nếu đối phương sử dụng năng lực loại tâm linh, thì tinh thần lực của bản thân phải đủ dũng mãnh mới có thể nhìn thấy.
"Hắc hắc, đau quá!" Vẻ mặt Mặc Thanh Hạo trở nên vặn vẹo, khi cười khi giận, nhưng ánh mắt vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, nói: "Dù phải chết... Hì hì, ít nhất cũng nên cho tao nhìn xem mày là ai chứ?"
Hứa Thâm đang miệt mài cưa cổ gã, lúc này phần cổ đã bị tách rời đến đoạn yết hầu. Hắn thoáng tự hỏi một chút, rồi ngay sau đó, cái mặt nạ biến mất. Hắn mở miệng nói: "Vừa lúc tao cũng có lời muốn nói với mày."
"Là … mày? !" Mặc Thanh Hạo vừa nhìn thấy gương mặt Hứa Thâm, hai mắt lập tức nở to ra, đầy vẻ không sao tin nổi. Bởi vì, gã vẫn còn ấn tượng về Hứa Thâm.
"Lúc trước là tao nói dối mày." Hứa Thâm thấp giọng nói: "Kỳ thật lúc trước, Mặc Tiểu Tiểu ở cùng một tiểu đội trảm khư với tao."
Mặc Thanh Hạo lộ ra ánh mắt phẫn nộ.
"Cô ấy là bạn của tao." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.
"Mày... Đáng chết!" Mặc Thanh Hạo nghiến chặt răng như muốn vỡ ra.
Máu tươi ở cổ phun ra càng nhiều. Tựa như đau đớn kịch liệt lại làm gã không nhịn được muốn bật cười, nhưng hẳn là phẫn nộ quá mức dữ dội, khiến cho nụ cười còn chưa nở trọn vẹn đã bị phẫn nộ lấn át, làm biểu cảm trên gương mặt gã trở nên cực kỳ vặn vẹo, dị dạng, khó có thể hình dung được.
Phốc!
Hứa Thâm hung hăng phát lực, trực tiếp vặn cái đầu đã bị cưa gần đứt kia đi, máu tươi điên cuồng phun ra.
Thân thể Mặc Thanh Hạo cũng lập tức cứng đờ ra đó.
Đám thành viên Mặc gia khác nhìn thấy Thất gia bị chém đầu, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Có người thất thanh kêu to, vội vàng vọt tới, nhưng ngay sau đó, đã bị Hứa Thâm lật tay, ném ra thanh kiếm gãy, đánh trúng mặt. Người nọ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
"Có chút ồn ào đó..." Hứa Thâm xoay người, đôi mắt vẫn bình tĩnh, phẳng lặng, nhưng bóng dáng chợt động.
Hắn dùng một loại thân pháp như quỷ mỵ, dễ dàng tránh thoát công kích của những người này, ngược lại còn thuận tay cướp lấy thanh đao từ trong tay một người trong đám bọn họ, để rồi lật tay một cái đã chặt đứt cổ đối phương.
Nhưng màn giết chóc còn chưa dừng lại.
Bóng dáng hắn nhanh chóng lướt qua, đi tới bên cạnh một người khác, đâm thủng ngực người này.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, đám người xung quanh đều lần lượt ngã xuống.
Chỉ còn một người đứng ở khá xa, toàn thân đang run lẩy bẩy, sắc mặt chuyển thành trắng bệch.
Người này nhìn thấy Hứa Thâm quay đầu đi tới, vội vàng ném khẩu súng Phá Khư đi, rồi không chút do dự quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói: "Đừng, đừng giết tôi, tôi không phải loại người như hắn. Mặc Thanh Hạo đáng chết, ngài giết rất đúng. Tôi… tôi không nhìn thấy gì hết. Nếu ngài không tin, có thể cắt đứt đầu lưỡi của tôi, chọc mù con mắt của tôi, chỉ cầu xin ngài bỏ qua cho tôi..."
Tới lúc này Hứa Thâm mới biết tên của Mặc Thất Gia.
Hắn nhìn dục vọng cầu sinh dày đặc trong mắt đối phương, đồng thời cũng chú ý tới khí tức màu xám trên người kẻ nọ.
"Mày hận hắn?" Hứa Thâm dò hỏi
"Đúng vậy." Người này liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra sát ý mãnh liệt: "Hắn nên chết. Hắn là kẻ không biết trời cao đất rộng, chỉ biết nhục nhã người khác. Ngài giết hắn là thay trời hành đạo!"
"Vì sao mày lại hận hắn?" Hứa Thâm hỏi.
Sắc mặt người này khẽ biến, tựa như có chút khó trả lời, nhưng cuối cùng, gã vẫn cắn răng nói: "Hắn nói tôi lớn lên giống chó Nhật."
Hứa Thâm đưa mắt nhìn vết bớt màu đen trên mặt gã, lập tức hiểu được nguyên nhân, lại nói: "Đúng là giống thật.
"..."
Từ đáy mắt người kia trào dâng một luồng lửa giận mãnh liệt, nhưng chỉ trong giây lát đã thu liễm lại. Sau đó, gã ngẩng đầu cười lấy lòng nói: "Ngài nói như vậy thì chính là như vậy. Tôi chính là một con chó Nhật, gâu gâu!"
"Nhưng mày không phải chó." Hứa Thâm bổ sung nói.
Người nọ lập tức sửng sốt, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kích động.
"Ít nhất là chó Nhật mạnh hơn mày, cũng trung thành hơn mày." Hứa Thâm nói.