Người này ngẩn ra.
Và ngay trong khoảnh khắc ấy, ác niệm, sát ý từ đáy lòng sôi trào như thủy triều cuồng bạo, nhưng lại bị chính bản thân gã dồn nén xuống.
Gã đang muốn cười lấy lòng, đột nhiên hàn quang xẹt qua.
Trường đao xỏ xuyên qua trang phục tác chiến, đâm thủng ngực gã.
Gã trừng lớn con mắt, trên mặt hiện lên kinh ngạc cực độ, không sao tin nổi mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Nhưng cùng lúc ấy, ánh mắt gã chạm phải sự hờ hững đến lạnh lẽo trong mắt Hứa Thâm, từ đáy lòng lập tức hiểu được.
Là ngay từ đầu Hứa Thâm đã không có ý định bỏ qua cho gã, mặc dù dựa trêm một phương diện nào đó, bọn họ đều muốn giết Mặc Thanh Hạo, xem như ở cùng một trận doanh.
"Mày… Mày khốn nạn!" Rốt cuộc gã cũng không thể nhẫn nại được nữa, lập tức bộc lộ ra dáng vẻ oán hận điên cuồng và dữ tợn.
Hứa Thâm rút thanh đao ra, “Phốc” một tiếng, chém đầu gã xuống, sau đó liếc liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Hắn chậm rãi trở về bên cạnh Mặc Thanh Hạo, thoạt nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Cùng lúc ấy, bên ngoài cửa của gian phòng nhỏ kia. Hứa Thâm với vẻ mặt mệt mỏi, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa mở, khuôn mặt quen thuộc ánh vào tầm mắt hắn.
"Ma ma, con đã trở về."
"Ừm, trở về là tốt rồi."
Phòng nhỏ lại đóng cửa.
Lúc này, Hứa Thâm cũng về tới bên người Mặc Thanh Hạo, ánh mắt hắn đầy vẻ suy yếu, nhưng vừa có thêm vài phần trong suốt, nhìn chăm chú xuống đống máu thịt, các mô trên cái đầu vẫn đang thong thả mấp máy dưới mặt đất kia, rồi không chút do dự, hắn cầm lấy chiến đao của Mặc Thanh Hạo chém tới.
Đầu tiên là chặt đứt phần cổ, sau đó là cánh tay, hai chân.
Chờ sau khi toàn bộ tứ chi và thân thể của đối phương đã bị tách rời, Hứa Thâm lại đâm thủng trái tim gã, xé toàn bộ thân thể kia ra.
Nội tạng và khí quan rơi rụng đầy đất, ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động một hồi. Nhưng hắn không dừng lại, vẫn tiếp tục tháo dỡ.
Chờ đến lúc hắn mở toàn bộ phần xương sườn trên thân thể kia ra, lại cắt nhỏ từng thứ thành những mẩu thịt rộng cỡ hai ngón tay, hắn mới bắt đầu phân giải phần thân dưới, từ mông đến đùi.
Hứa Thâm nhìn thi thể đã bị băm nhỏ, vương vãi khắp nơi trên đất, và không còn mấp máy nữa, trong lòng thầm nhủ chắc hẳn đối phương đã chết thật rồi.
Nếu hắn đã làm tới như vậy mà đối phương còn không chết, thì Mặc Thanh Hạo kia đúng là quái vật trong quái vật mà.
Hình như cả khư cũng không có sinh mệnh lực mạnh mẽ đến vậy?
Tuy Hứa Thâm còn chưa tiếp xúc với bao nhiêu con khư cấp B nhưng dựa trên một loại trình độ nào đó, thì hình thái thứ hai cũng là một dạng tồn tại xem như tiếp cận ngang hàng với khư cấp B, chẳng qua trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu, thì nhân loại hiển nhiên không thể sánh bằng những kẻ đi săn tự nhiên ấy.
Bọn họ có thể sống sót từ trong tay khư cấp B đã tốt lắm rồi, về phần săn bắn nó, ít nhất phải dùng nhân số cỡ một tiểu đội mới có thể thực hiện được mục tiêu này.
Trừ phi là một tồn tại hình thái thứ hai nào đó rất mạnh, mới có thể một mình đấu với một vài loại khư cấp B bình thường.
Hứa Thâm nhìn quanh bốn phía, khắp nơi chỉ còn lại thi thể và mùi máu tươi đậm đặc, khiến cho hắn có chút hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghĩ tới chuyện chính.
Hắn trực tiếp sờ soạng trên thi thể Mặc Thanh Hạo, và mau chóng tìm ra không ít khư binh.
Theo khư lực tiêu tán, khư binh sẽ hiển lộ.
Nhưng Hứa Thâm không tìm thấy khư binh dạng dịch thể màu máu mà Mặc Thanh Hạo từng cướp đi từ trong tay mình. Hắn suy đoán hẳn là khư binh kia đã dung nhập vào trong một kiện khư binh khác rồi.
Chờ sau khi Hứa Thâm cướp đoạt toàn bộ khư binh trên người đối phương, hắn cũng không quên khư binh trong cơ thể những thành viên khác Mặc gia.
Trong cơ thể phần lớn những tồn tại ở điểm cực hạn của giai đoạn đầu này, đều có chừng hai kiện khư binh, tương đối giàu có.
Hứa Thâm thu hết về, đạt được thu hoạch cực kỳ dày.
Chuyện này cũng khiến hắn không khỏi cảm khái. Loại biện pháp này giúp người ta đạt được khư binh còn nhanh hơn săn giết cổ thi rất nhiều.
Chẳng qua trong lần săn giết này, hắn đã phán đoán sai lầm ngay từ đầu, mới khiến quá trình có chút mạo hiểm.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể bắn một súng nổ đầu Mặc Thanh Hạo, để đám người kia trở thành quần long vô thủ (rắn mất đầu), tiếp đó sẽ chậm rãi săn giết từng tên một
Nhưng ai ngờ được… Mặc Thanh Hạo kia bị bắn vỡ đầu lại không chết, khiến cho hắn chỉ có thể thẳng mặt chiến đấu giao phong với bọn họ, còn suýt chút nữa bị thua rồi.
"Quả nhiên tình báo là nhân tố đệ nhất (nhân tố quan trọng nhất) ảnh hưởng đến thắng bại." Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đã cướp sạch khư binh của đám người kia, ánh mắt lại nhìn xuống đống xác dưới chân. Hắn biết mình phải hoàn toàn hủy diệt toàn bộ, tránh để lại dấu vết.
Tuy sau lúc bọn họ rời khỏi nơi này, tới ba năm sau động khư mới được mở lại, nhưng ai biết người trong nội thành có thủ đoạn tiến vào nơi này trước thời hạn hay không.
Dù sao ba năm một lần, cũng chỉ là tin tức mà bọn họ tuyên truyền tới thành Để mà thôi.
Địa vị không ngang hàng, tin tức nhận được chưa chắc đã giống nhau.
Nhưng hiện giờ muốn hủy diệt tất cả thi thể, hủy diệt tất cả dấu vết chiến đấu, cần dùng khá nhiều sức lực, thậm chí còn không kém một lần chiến đấu kịch liệt.
Hứa Thâm nghĩ tới chuyện thiêu cháy, nhưng chung quanh chẳng thấy thứ gì có thể đốt được cả. Thứ xuất hiện nhiều nhất trong phế tích Hắc Ám này, chính là tảng đá, và chỉ tính tới đống quần áo trên thi thể thôi cũng khó mà thiêu hủy được.
Biện pháp tốt nhất vẫn là tiêu hóa đi...
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn cảm thấy lợi dụng đám cổ thi quanh đây cũng là lựa chọn không tồi.
Và ngay lập tức, hắn đi chung quanh tìm kiếm tung tích cổ thi.
Mà không lâu sau khi Hứa Thâm rời khỏi, trong đống thi thể đã bị băm nát của Mặc Thanh Hạo, cục máu thịt ở ngay phần mắt cá chân nối liền với một mảnh xương đùi đã bị chặt đứt lúc trước, đang từ từ nhúc nhích.
Cẳng chân đã bị chặt đứt, chỉ còn lại bàn chân, nhưng không một ai hay biết, Mặc Thanh Hạo lại giấu bộ não, phần quan trọng nhất trong đầu mình ở ngay bên trong bàn chân.