Bàn chân chỉ dùng để đi lại, là một nơi không thu hút nhất nhưng đồng thời nó cũng là vị trí gã cất giấu bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể mình.
Kỳ thực lúc đầu, Mặc Thanh Hạo giấu đại não của mình ở trong quả thận, nhưng sau đó, gã phát hiện mục tiêu ổ bụng này quá lớn, nó lại là mục tiêu công kích đầu tiên mà không ít người nhắm đến.
Vì thế, gã chuyển dời đến cái mông, rồi lại phát hiện, có vài người cũng ưa thích kiểu công kích hạ lưu (đê tiện) này, nếu gặp phải đối thủ chuyên chọn nơi đó mà xuống tay, sẽ khó lòng phòng bị.
Cuối cùng, gã lựa chọn bàn chân.
Và kể cả người thân cận nhất bên người gã, biết được năng lực của gã, cũng tuyệt đối không nghĩ đến gã sẽ giấu bộ não của mình xuống bàn chân.
Huống chi bên trong bàn chân, ngoại trừ khung xương, chính là da thịt, chẳng có bao nhiêu không gian.
Bởi vậy, gã làm ngược lại thường thức này, đó là đào rỗng toàn bộ phần bên trong khung xương bàn chân, rồi lần lượt chứa đựng bộ não vào hai bàn chân, ẩn giấu chúng bên trong khung xương đã trống rỗng đó.
Và lúc này, bên trong bàn chân của gã đều là những tế bào chứa đựng một bộ phận trí nhớ.
Máu thịt đang từ từ nhúc nhích, chúng nhúc nhích cực kỳ chậm rãi, tựa như mấy con giun nửa chết nửa sống, đang giãy giụa vặn vẹo vậy, thường xuyên còn có thể ngừng lại một chút, nằm im bất động.
Không bao lâu, một cái miệng không trọn vẹn đã được ngưng tụ thành hình, ngay cả cái răng bên trong miệng cũng không trọn vẹn, nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Và bộ phận nằm trên miệng lại không phải cái mũi, mà là nhãn cầu.
Lại nói, tuy giấu dưới bàn chân rất bí mật, nhưng nơi này lại ẩn chứa quá ít khư lực.
Hơn nữa gã bị Hứa Thâm phân thây quá mức triệt để, khư lực cũng bị hắn đánh tan đi rồi.
Và lượng khư lực ít ỏi bên trong bàn chân này chỉ miễn cưỡng giúp gã có thể ngưng tụ ra nửa cái miệng, một viên nhãn cầu, đã đột nhiên ngừng lại rồi.
"Mặc... Kiếm, đã xảy ra... chuyện gì?"
"Tôi... Lại chết rồi sao?"
"Dì, dì ba... Đừng đánh con, ô ô, đừng đánh con... Con sẽ không cướp kẹo của Thanh Sương để ăn nữa..."
"Đau quá... Ô ô... Không, con vừa nói không đau, thật sự, thật sự không đau một chút nào...Dì xem, con đang cười mà..."
Tựa như trí nhớ của Mặc Thanh Hạo có chút hỗn loạn, câu trước chẳng ăn khớp gì với câu sau cả. Đột nhiên khóe miệng chậm rãi kéo lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Con sẽ không nói ra ngoài ... Con thật sự...Không... Đau...một chút nào."
Âm thanh dần trở nên mỏng manh, khóe miệng vẫn duy trì độ cong vừa nãy, hình ảnh hoàn toàn dừng lại.
...
...
Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã quay về.
Vừa trở về, hắn lập tức nhìn sang vị trí Mặc Thanh Hạo bị bầm thây kia, lúc quan sát thấy những vụn thi thể vẫn giữ nguyên hiện trạng, hắn mới thở nhẹ một hơi, xem ra đối phương đã thật sự chết đi rồi.
Dù sao gã đã bị phân thây đến trình độ nhỏ bé, nát nhừ như thế, nếu còn có thể tái sinh, không khỏi quá mức khủng bố rồi.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thâm đã chú ý đến một bàn chân bên trong đống vụn thi thể nọ. Bàn chân này lại mọc ra một cục máu thịt.
Cục máu thịt này rất giống đầu một đứa trẻ, với máu tươi chảy đầm đìa, nhưng chuẩn xác hơn, nó phải là cái bướu thịt mới đúng.
Chỉ là trên bướu thịt nọ có một cái miệng méo mó, dị dạng tựa như tượng sáp bị tan chảy, còn có một viên nhãn cầu.
Lúc này khóe miệng vẫn đang duy trì nụ cười, nhìn qua có chút đáng sợ.
Hứa Thâm giật mình, từ đáy lòng hắn nổi lên hàn ý.
Đối phương đã nát bét đến mức này rồi, còn có thể tái sinh?
Năng lực này mạnh mẽ đến biến thái thật!
Nếu chỉ vẻn vẹn là chém eo, có lẽ đối phương vẫn đủ khả năng tái sinh trở lại!
Rống!
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng gầm nhẹ, Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một con cổ thi bị hấp dẫn tới. Nó chỉ là một con cấp C.
Hứa Thâm lập tức nhặt bàn chân nọ lên, mới biết thứ này đã không còn độ ấm. Ngay lập tức, hắn ném nó cho con cổ thi kia.
Cổ thi nọ bắt lấy bàn chân, lập tức đưa lên miệng gặm ăn.
Hứa Thâm nhanh chóng xách chiếc ba lô trên mặt đất lên, sau đó kích hoạt cục máu đen "Khư Nhiễm" được Liễu cục đưa cho, dùng nó bao trùm toàn bộ thân thể, thu liễm khí tức.
Thứ này có thể làm sự tồn tại của hắn mờ nhạt đi thật nhiều.
Hứa Thâm tăng tốc, lao đi rất nhanh, sau đó ẩn nấp ở phía xa xa quan sát.
Cổ thi kia vừa mất đi mục tiêu là hắn, lập tức gầm nhẹ hai tiếng. Nhưng rất nhanh, nó đã bị bữa tiệc trên mặt đất hấp dẫn, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống, há miệng nhai nuốt khắp nơi.
Hứa Thâm khẽ thở phào một tiếng, tựa lưng vào tảng đá to sau lưng, rồi cầm lấy ba lô, kiểm tra những thứ bên trong.
Thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là viên nhãn cầu cực lớn kia.
Khí tức màu xám lúc trước đã bay ra từ nơi này. Nó vốn nằm trong tay Mặc Thanh Hạo, nhưng khi chiến đấu đã bị gã ném qua một bên, rồi trong lúc hắn đi nhặt thi thể đã tiện tay ném nó vào trong ba lô.
"Khí tức màu xám do thứ này phóng ra có thể truy tung người khác, không biết sử dụng nó như thế nào. Hẳn là Nhà Trinh Thám biết..." Hứa Thâm khẽ nhăn mày, hắn nghĩ đến cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám, trong lòng không khỏi có chút phiền não.
Cô gái kia chuyên làm đủ mọi cách để phỏng đoán thân phận người khác, chẳng khác nào đi tìm đường chết, nhưng hết lần này tới lần khác, cô ấy lại sống thật khỏe mạnh, dẻo dai…
Hiển nhiên, ở trong hiện thực, cô gái này cũng cũng không phải nhân vật đơn giản.
Hắn cũng muốn hỏi cô ấy thử xem nhưng lại sợ vật này là thứ đặc biệt chỉ Mặc gia mới có, đến lúc ấy, rất dễ bị người ta truy xét ra chuyện hắn giết Mặc Thanh Hạo.
"Nhưng… kể cả khi cô ấy biết số mười đã giết Mặc Thanh Hạo, cũng không biết thân phận của số mười. Huống chi tin tức Mặc Thanh Hạo đã chết chắc chắn sẽ truyền quay lại Mặc gia. Và tất cả đám người tham gia động khư lần này đều là đối tượng hoài nghi." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, tuy hắn không biết tình huống trong Mặc gia, nhưng từ hành vi của Mặc Thanh Hạo có thể nhìn ra, đám người trong cao tộc này cực kỳ bá đạo.
Có lẽ… từng người trong bọn họ sẽ phải tiếp nhận điều tra.