"Mặt nạ của Ly tỷ đã cứu ta hai lần..." Hứa Thâm chạm vào chiếc mặt nạ, trong đầu chợt nghĩ đến Ly tỷ, cô gái với tư thế hiên ngang hắn từng gặp tại sở nghiên cứu.
Lần trước khi hắn gặp được tiểu đội đến từ nội thành kia, cũng dựa vào chiếc mặt nạ này, hắn mới có thể cầm cự được đến lúc đặt chân vào địa điểm nọ, tìm được con khư cấp B kia, nếu không ngay nửa đường đã bị chém chết rồi.
Ban đầu, hắn không biết quý trọng, nhưng hiện giờ đã biết chiếc mặt nạ này là khư binh trân quý tới nhường nào… Có thể nói trước mắt, nó chính là một trong những con bài chưa lật quan trọng nhất trên người hắn.
"Bọn họ nhìn thấy mặt nạ này đều nhắc tới Giang gia. Một gia tộc có thể khiến đám người trong nội thành đều biết, chẳng lẽ Giang gia này cũng là một trong những cao tộc? Ly tỷ cũng xuất thân từ nội thành... Và chị ấy rời khỏi sở nghiên cứu, là trở lại Giang gia kia sao..." Ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động, trong lòng thầm than, không biết hắn còn cơ hội gặp lại Ly tỷ, để báo đáp ân tình của cô ấy hay không.
Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại tựa vào tảng đá lớn sau lưng, nghỉ ngơi.
Lúc trước, thời khắc chiến đấu kịch liệt nhất chính là trận chiến cuối cùng.
Hắn vừa phải ứng phó với đám người khác bắn phá vừa phải tìm cơ hội chém giết Mặc Thanh Hạo, cũng trong tình huống ấy, toàn bộ khư lực trong cơ thể hắn đều được phóng thích ra rồi, hiện giờ đã tiếp cận trạng thái khô kiệt.
Theo đám cổ thi lang thang rời khỏi nơi này, trên mặt đất chỉ còn lại mảng lớn vết máu và một chút xương cốt, chân tay gãy.
Hứa Thâm dùng máu đen đã tiến hóa che giấu khí tức, rồi men theo con đường lúc đầu quay về, tìm thi thể Mặc Kiếm và những người đã bị bắn chết lúc trước.
Không bao lâu sau, Hứa Thâm tìm được địa điểm Mặc Kiếm bị bắn chết.
Nơi này có một con cổ thi vẫn lảng vảng xung quanh. Hiện giờ nó đang gặm ăn thi thể Mặc Kiếm, bởi vậy Hứa Thâm chỉ có thể ở bên cạnh quan sát.
Lại nói, tuy con cổ thi này chỉ là cấp C, nhưng với trạng thái hiện giờ của hắn, săn giết nó cũng tương đối miễn cưỡng.
Chờ sau khi Hứa Thâm khôi phục lại một chút khư lực, hắn mới ra tay giải quyết cổ thi kia, rồi tìm được một khối xương cốt màu trắng từ trong cơ thể nó, cộng thêm ba kiện khư binh từ trong cơ thể Mặc Kiếm.
Hứa Thâm dung nhập chúng vào trong cơ thể, xương cốt màu trắng đều có dấu hiệu dung hợp với tất cả các kiện khư binh khác, và hắn lựa chọn dung hợp nó vào mặt nạ.
Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được tăng phúc tới từ mặt nạ, dường như hiệu quả này vừa được tăng cường thêm một tia, cảm giác xa hơn chừng bốn, năm mét, coi như tăng phúc thêm 0.05 lần.
"Có vẻ như khư binh xương cốt là loại khư binh tầng dưới chót nhất. Nó không có bất cứ hiệu quả gì, nhưng lại có thể dung nhập đến bất cứ loại khư binh nào, chỉ vẻn vẹn là chất dinh dưỡng cho khư binh khác. Hoặc là sản phẩm sinh ra do ngưng kết khư binh thất bại?"
Hứa Thâm lại dung nhập khư binh của Mặc Kiếm vào trong cơ thể, hơi bất ngờ vì một kiện khư binh lại sinh ra phản ứng với máu đen. Hắn lập tức cho chúng nó dung hợp với nhau.
Máu đen trải qua lần dung hợp thứ hai, ngoại trừ hiệu quả che giấu khí tức và hút máu tươi, nó còn gia tăng thêm hiệu quả biến dạng.
Dưới quá trình máu đen ngưng tụ, nó có thể làm một bộ phận tứ chi nào đó phát sinh biến dị, tăng lớn lên hoặc thay đổi hình dạng.
Với Hứa Thâm, loại hiệu quả này tương đối gân gà (không mang lại lợi ích gì). Hắn không nghĩ ra mình sẽ dùng nó trong trường hợp nào.
Nhưng khư binh dung hợp, khiến cho hiệu quả ban đầu có một chút tăng lên, nghĩa là khả năng che giấu khí tức của máu đen càng thêm bí mật.
Hứa Thâm xử lý xong thi thể Mặc Kiếm, lại tiếp tục quay về, tìm được ký hiệu địa điểm chôn vùi hai thi thể ban đầu, sau đó lại hấp dẫn cổ thi chung quanh đến, gặm ăn tiêu hóa thi thể của bọn họ, ngụy trang thành cái chết do cổ thi làm.
Kể cả có bị người khác nhìn ra đám người này vốn không hề chết dưới tay cổ thi, hắn cũng có thể che giấu hiện trường thực sự, làm người ta không thể suy đoán ra nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Chờ sau khi hắn xử lý xong xuôi toàn bộ những thi thể kia, Hứa Thâm kiểm kê lại tất cả khư binh vừa đạt được. Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra, tổng cộng số lượng khư binh đã đạt tới một con số kinh người: 34 kiện!
Chỉ riêng Mặc Thanh Hạo đã cung cấp 5 kiện, bốn vị hình thái thứ hai kia cống hiến được 11 kiện!
18 kiện khư binh khác nằm trên người đám thuộc hạ còn lại, cùng với khư binh do bọn họ săn bắn được ở ven đường.
Hứa Thâm có chút cảm thán. Kể cả săn giết một con khư cấp A, cũng tuyệt đối không có thu hoạch dày tới mức này, huống chi săn giết khư cấp A quá mức khó khăn, với điều kiện hiện giờ của hắn, chẳng khác gì đi chịu chết.
Lại nói nhiệm vụ 5 kiện khư binh của Hội Truy Quang, chỉ cần chém giết một mình Mặc Thanh Hạo đã đạt tiêu chuẩn rồi.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Thâm không thể mang nộp những kiện khư binh này lên, lỡ như Mặc gia tới kiểm tra, mà khư binh của bọn họ đều có tư liệu ghi chép lại, rất có thể những thứ này sẽ trở thành sơ hở chí mạng.
Hứa Thâm chỉ có thể tiếp tục săn giết cổ thi rồi kiếm khư binh từ trên người chúng nó thôi.
Trong số những kiện khư binh do đám người Mặc Thanh Hạo săn giết được lúc trước, ngoại trừ quả cầu màu máu đã bị Hứa Thâm hấp thu, số còn lại đã trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt được.
"Hội Truy Quang cần 5 kiện, còn trong cục… Tuy cục trưởng không yêu cầu, nhưng ít nhất cũng phải nộp lên 3 kiện, dù sao cục trưởng cũng đối xử với ta không tồi...” Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.
Nói cách khác, hắn còn phải săn giết, kiếm được ít nhất 8 kiện khư binh. Và lỡ như săn giết được đúng kiện khư binh mà mình cần, lại phải tiếp tục săn giết.
Nhưng chẳng mấy khi được tới động khư, đương nhiên phải kiếm được càng nhiều khư binh càng tốt, 8 kiện chỉ là số lượng cơ sở thôi.
Hứa Thâm lập tức dọn dẹp tất cả khư binh còn lại, sau đó kêu gọi điểm đặt neo, cất những khư binh này vào điểm đặt neo trong sương mù.
Xử lý xong tang vật, hắn lại dùng máu đen che giấu khí tức, bắt đầu di chuyển bên trong phế tích Hắc Ám.
Hết thảy chung quanh đều là núi đá lởm chởm, không có bất cứ loài thực vật nào.