Tại nơi đám người Mặc Thanh Hạo táng thân, đầy rẫy những vết máu loang lổ trên đá vụn.
"Mùi máu tươi truyền đến ngay từ bên kia."
Một đám người đang lần mò theo mùi máu tươi, chậm rãi đi đến nơi đây. Cả nhóm thật cẩn thận tới gần. Rất nhanh, ngay khi mùi máu tươi dần dần trở nên đậm đặc, bọn họ cũng thấy được thảm trạng dưới mặt đất.
Khắp nơi đều là máu tươi, hiển nhiên loại diện tích bao phủ rộng như thế, không phải máu của một, hai người có thể tạo thành.
"Chuyện này..." Nhóm người vừa đi tới, lập tức nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút khiếp sợ.
Bọn họ cứ ngỡ, nhóm mình lần theo mùi máu tươi tìm đến, là có thể đến nhặt được của hời, hoặc là nắm bắt thời cơ đánh lén. Ai biết đâu, ngọn nguồn của thứ mùi kia đều mất mạng cả rồi.
"Mau nhìn, bộ khôi giáp kia..." Có người thấp giọng kinh hô.
Mọi người nhìn lại, lập tức phát hiện được một mảnh khôi giáp màu tím kẹt trong khe đá.
Và bọn họ có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với mảnh khôi giáp màu tím tôn quý này… Dường như nó thuộc về Mặc gia mà?
Chẳng lẽ… đám người gặp phải tập kích này chính là thành viên Mặc gia? !
Nhóm người kia lập tức đưa mắt nhìn nhau. Người dẫn đầu tỏ ra thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn cẩn thận tiếp cận, nhìn xem tình huống lại nói sau.
Khi bọn họ đi tới bên cạnh tảng đá đầy máu nọ, cũng bắt gặp không ít chân tay gãy tràn lan bên dưới chỗ đá vụn, có một vài bộ phận như đầu ngón tay, tóc, cơ quan nội tạng … đã nát nhừ, bị gặm ăn còn sót lại.
Hiển nhiên, nơi này từng trải qua một hồi địa ngục rửa tội.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, Mặc gia mạnh mẽ như thế… lại rơi vào tình trạng này. Rút cuộc bọn họ đã gặp phải thứ quái vật như thế nào chứ?
"Mau nhìn, nơi đó có súng ngắm!"
"Nơi này còn có súng Phá Khư loại tốc xạ!"
Rất nhanh, có người mắt tinh đã chú ý tới, ngoại trừ trang phục tác chiến và khôi giáp, ở nơi này còn có binh khí lưu lại.
Cả đám nhìn thấy súng ngắm cùng với súng Phá Khư loại tốc xạ rải rác khắp nơi trên đất, đôi mắt lập tức toả sáng hào quang, hiển nhiên, đám quái vật giết chết những thành viên Mặc gia kia chỉ gặm ăn thân thể bọn họ, không hề hay biết súng ống mới là thứ quý giá nhất.
"Nếu có súng, nghĩa là cũng có... Khư binh!" Ánh mắt người dẫn đầu lộ ra hào quang, gã thấp giọng nói: "Mau, thu toàn bộ súng đi."
Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng bỏng, đột nhiên một thanh niên thấp lùn trong đội, hạ giọng nói: "Nhiếp ca, tôi còn nhớ chỉ trong tay Mặc Thất Gia kia mới có súng ngắm, chẳng lẽ cả hắn cũng xảy ra chuyện rồi?"
"Mặc kệ nó, đây chính là súng ngắm nha!" Có người tính tình hấp tấp nóng nảy nói.
Nhưng sắc mặt trung niên dẫn đội khẽ biến, gã vội vàng đi tới vị trí súng ngắm xem xét. Và rất nhanh, gã chú ý tới một thanh trường đao bị kẹt trong khe đá lởm chởm kia, giữa một đống thịt nát lả tả dưới mặt đất.
Gã có ấn tượng rất sâu về trường đao ấy.
Lúc trước Mặc Thất Gia kia đã dùng chính thanh đao này để chém lên người bọn họ.
Tuy đám thành viên khác của Mặc gia cũng có chiến đao, nhưng thanh đao của Mặc Thất Gia lại không giống người thường, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được.
Súng ngắm mất rồi, binh khí cũng mất rồi… Nói như vậy đống vụn thịt trên mặt đất kia...
Trong lòng Nhiếp Du đầy kinh hãi, gã có chút run rẩy.
Phải chăng Mặc Thất Gia kiêu ngạo hung tàn kia đã chết?
Và đống thịt nát trên mặt đất này chính là thi thể của hắn? !
"Không, không thể đụng vào!" Nhiếp Du vội vàng ngăn cản đám người đang muốn nhặt súng.
"Nhiếp ca sao vậy?"
"Mặc Thất Gia đã chết, khẳng định là Mặc gia sẽ điều tra chuyện này. Nếu chúng ta lấy súng, tới lúc đi ra ngoài sẽ không thể giải thích được. Mau, tất cả hãy bỏ lại súng đi!" Khi Nhiếp Du nói chuyện, lại nhìn thấy có người đã nhặt khẩu súng Phá Khư loại tốc xạ từ dưới mặt đất lên, gã vội vàng thét ra một tiếng, ra lệnh.
Người nọ sửng sốt, nhưng vẫn cầm khẩu súng ở trong tay, vẻ mặt đầy do dự, tựa như đang đấu tranh tinh thần ghê lắm: "Nhiếp ca, nhưng đám người bọn họ đều đã chết, không lấy thứ này quá lãng phí nha!"
"Chúng ta có thể giấu trong quần áo, rồi lén lút mang ra ngoài."
"Đúng vậy, nói gì thì nói, bọn họ cũng không thể soát người tất cả chúng ta được?"
"Súng này có thể tháo ra, chúng ta cứ dỡ nó thành linh kiện mang ra ngoài lại lắp ráp."
Hiển nhiên là có vài mọi người không nỡ bỏ lại. Hiếm khi mới đến được nơi này, hiện giờ có thứ miễn phí đưa đến tận tay còn không lấy, chẳng phải quá ngu hay sao?
"Câm miệng!" Nhiếp Du cả giận nói: "Đây là khoai lang nóng phỏng tay, nếu để đám người Mặc gia kia điều tra ra chuyện này có liên quan tới chúng ta, bọn họ sẽ không nghe giải thích đâu!"
"Nhiếp ca, anh quá cẩn thận rồi."
"Câm miệng!" Nhiếp Du hung hăng nói: "Tất cả đều bỏ lại rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tuy vết máu này khô, nhưng bọn họ vừa chết nhiều nhất là hai, ba tiếng đồng hồ. Có lẽ cổ thi giết chết bọn họ vẫn còn ở gần đây. Tất cả đều cẩn thận một chút cho tôi!"
Mọi người thấy gã đã tức giận, tuy vẫn còn không nỡ, nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc đống súng ống kia.
Chẳng qua bọn họ khá đông người, có tới hai, ba mươi thành viên, và ở thời điểm Nhiếp Du không chú ý tới, có mấy người ở vị trí bên ngoài cùng nhất, lén lút trao đổi ánh mắt rồi dùng thân thể của nhau che chắn, ngầm nhặt mấy thứ dưới mặt đất lên giấu giếm đi...
...
...
Chừng vài giờ sau khi đám người này rời đi, lại có mấy người theo mùi máu tươi, lần mò đi tới.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy thảm trạng và súng ống rơi đầy trên đất, đôi mắt tất cả đều tỏa sáng, lập tức lấy đi khẩu súng ngắm từ trong đống này.
Kình lạc vạn vật sinh. (đây là một hiện tượng tự nhiên, khi con cá voi chết đi, xác của nó chìm xuống đáy biển sẽ sản sinh, nuôi dưỡng thật nhiều những quần thể sinh vật khác, quá trình này được những nhà sinh vật học gọi là "Kình lạc")
Cách mỗi một đoạn thời gian, đều có người tới nơi này, có người cầm đi một vài thứ từ bên trong, cũng có người ý thức được điều gì, và vội vàng rời khỏi.
Ở một nơi khác, Hứa Thâm đang săn bắn trong phế tích Hắc Ám.
Theo quá trình khư lực dần dần khôi phục lại trong khí quan nội tạng, tốc độ tiến lên của hắn cũng đang không ngừng tăng mạnh.