"4 kiện..." Hứa Thâm đã săn giết bảy, tám con cổ thi và thu hoạch được 4 kiện khư binh.
Có một điều tiếc nuối, cả bốn kiện khư binh này đều không sinh ra phản ứng với mặt nạ và bao tay trong cơ thể hắn.
Đang lúc Hứa Thâm sờ soạng đi về trước, bỗng nhiên, trong bóng đêm vang lên một đợt tiếng bước chân, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận.
Đôi mắt Hứa Thâm thoáng run sợ, hắn lập tức kêu gọi điểm đặt neo, bỏ súng ngắm vào trong đó.
Chiếc mặt nạ lập tức hiện lên trên mặt, Hứa Thâm chăm chú nhìn qua phương hướng truyền tới tiếng bước chân. Rất nhanh, trước mắt hắn đã hiện ra ba, năm bóng dáng đang vội vàng chạy trốn.
"Ừm?"
Hứa Thâm nhìn bóng dáng cầm đầu trong đó, có chút quen thuộc. Người nọ đúng là Nguyệt Linh, tồn tại hình thái thứ hai quản lý khu Vô Miên, hắn từng gặp được khi đi chôn xác.
Bởi vì bóng dáng Hứa Thâm nấp ngay bên cạnh tảng đá lớn, cho nên Nguyệt Linh vẫn chưa nhìn thấy hắn. Bên người cô có bốn nhân viên trảm khư, trên thân thể bốn người này đều có vết thương nhẹ. Bọn họ đều đang chạy trốn chết ngay đằng sau Nguyệt Linh.
"Đừng mơ trốn được!" Đột nhiên, một tiếng súng vang lên.
Bả vai một thanh niên chạy đằng sau Nguyệt Linh trúng đạn, lực trùng kích làm thân thể gã mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất.
Hai người bên cạnh vội vàng nâng gã dậy, người còn lại vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Nguyệt Linh dừng chan, người vừa tiếp tục chạy trốn kia cũng không khỏi dừng lại, vẻ mặt đầy lo lắng, muốn thúc giục cô lại không dám.
"Mau!" Nguyệt Linh vội vàng nói.
Thoạt nhìn bộ nhuyễn giáp màu bạch kim trên người cô thật tinh xảo xinh đẹp, nhưng lúc này nó cũng lây dính không ít vết máu rồi.
Hứa Thâm còn nhớ lúc cổ thi bị tiêu diệt, không có máu tươi văng tung toé kiểu này.
Chỉ trong một thoáng trì hoãn ấy, lại có một tràng tiếng súng nổ bắn tới, Nguyệt Linh vội vàng kéo mấy người đằng sau lên, trốn ra phía sau một tảng đá lớn khác.
Ánh mắt cô nhìn chung quanh, lập tức trông thấy Hứa Thâm cũng đang trốn phía sau một tảng đá lớn ở cách đó không xa.
Nguyệt Linh: "..."
Hứa Thâm: "..."
Hai người nhìn nhau, Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, không biết nên nói gì.
"Trùng hợp thật." Hắn ho nhẹ một tiếng, mở miệng chào hỏi, chợt muốn xoay người rời đi.
"Hãy giúp tôi!" Nguyệt Linh vừa thấy hành động của hắn, đã phản ứng lại, rồi vội vàng nói: "Là đám người phân cục khu Tự Do, trong tay bọn họ có hai khẩu Phá Khư loại tốc xạ!"
Hứa Thâm bất đắc dĩ dừng lại, nói: "Loại súng này, tôi cũng không ngăn được."
"Tôi biết." Nguyệt Linh vội vàng nói: "Tôi có thể yểm trợ cho cậu, chờ đến khi tới gần người, cậu hãy giúp tôi kiềm chế bọn họ, việc đã xong tôi nhất định hậu tạ!"
"Nguyệt đại nhân, hắn là?" Trảm khư giả vừa nóng lòng trốn chạy kia không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm. Thoạt nhìn hắn thật trẻ tuổi, có cảm giác hắn còn nhỏ hơn Nguyệt Linh vài tuổi, trảm khư giả như vậy hữu dụng ư?
Và theo gã biết, Nguyệt Linh là tọa trấn giả (người tọa trấn) trẻ tuổi nhất trong sáu khu.
"Rất nguy hiểm." Hứa Thâm lắc đầu.
Nguyệt Linh không để ý tới đội trưởng đội trảm khư khu Vô Miên bên cạnh, lập tức cắn răng nói: "Hoặc là cậu hơi lộ diện một chút, phối hợp với tôi làm bọn họ kinh sợ, để bọn họ mất đi ý niệm tiếp tục truy kích cũng được."
"Làm bọn họ kinh sợ như thế nào?" Hứa Thâm hỏi.
"Lộ ra lực lượng hình thái thứ hai của cậu, làm cho bọn họ ý thức được, chúng ta bên này cũng có hai vị hình thái thứ hai, bọn họ sẽ không dám bức chết nữa!" Nguyệt Linh nói.
"Hắn là hình thái thứ hai?" Người vừa nóng lòng trốn chạy kia lập tức sửng sốt, hướng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Hứa Thâm.
Ba người khác cũng khiếp sợ nhìn hắn. Căn cứ theo trang phục tác chiến của Hứa Thâm, hiển nhiên hắn cũng là người của cục Khư Bí, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghe qua vị hình thái thứ hai nào trong cục mà trẻ tuổi như vậy!
"Một kiện khư binh!" Nguyệt Linh thấy Hứa Thâm vẫn còn do dự, lại cắn răng nói: "Tôi cho cậu một kiện khư binh làm thù lao!"
Hứa Thâm do dự một chút mới nói: "Được rồi, nhưng nếu chúng ta dọa bọn họ không chạy thì làm sao bây giờ?"
"Khẳng định sẽ làm bọn họ biết khó mà lui, dù sao bọn họ cũng không muốn bức bách tôi quá mức." Nguyệt Linh cắn răng nói.
Hứa Thâm không khỏi nhìn cô ấy một cái, không muốn bức bách cô quá mức mà mọi người lại ra nông nỗi này?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Hứa Thâm cũng không nói ra ngoài, huống chi với hắn, chuyện mà Nguyệt Linh nhờ vốn chẳng khó khăn gì, còn có thể miễn phí đạt được một kiện khư binh.
Tuy hắn có nắm chắc sẽ giải quyết xong xuôi toàn bộ đám người đang đuổi theo bọn họ, thậm chí là giải quyết cả cô nàng Nguyệt Linh trước mắt luôn, nhưng không cần thiết phải làm như vậy.
Thứ nhất, hắn và Nguyệt Linh vốn chẳng có xung đột gì.
Thứ hai, nếu chém giết truy binh, sẽ làm bại lộ không ít con bài chưa lật của hắn.
Hiện giờ Mặc gia đã chết, nếu hắn để lộ ra lực lượng quá mức kinh người, khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn không ít lực chú ý của người khác.
"Đừng đi tới nữa!" Nguyệt Linh vừa thấy Hứa Thâm đồng ý, cũng lập tức tránh ở phía sau tảng đá, vừa dùng súng Phá Khư loại tốc xạ bắn, vừa cắn răng nói: "Là chúng tôi đạt được thứ kia trước, mấy người thực sự muốn cá chết lưới rách cùng chúng tôi sao, Đường Duệ?"
"Hết thảy mọi thứ trong thiên địa này đều là vật vô chủ, tất cả mọi người chỉ là chủ nhân tạm thời của nó mà thôi. Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn giao ra đây đi!" Từ đằng sau truyền đến giọng nói của một trung niên, mang theo lãnh ý.
"Vậy đến thử xem!" Nguyệt Linh cả giận nói.
Cô đưa khẩu súng trên tay cho người bên cạnh, chứ không cho vị đội trưởng nóng lòng muốn chạy trốn kia, hiển nhiên cô đã để ý tới tình tiết lúc trước rồi, mới lo lắng đối phương vừa cầm súng sẽ lập tức bỏ chạy.
"Yểm trợ cho tôi." Nguyệt Linh phân phó người bên cạnh, rồi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, mới nhanh chóng giết ra từ đằng sau tảng đá.
Hứa Thâm thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Phanh!
Nguyệt Linh vừa lộ diện, những viên đạn lập tức bắn xối xả tới.
Chỉ thấy bóng dáng cô cực kỳ linh hoạt, nhanh nhẹn như Nguyệt Hồ (Tâm Nguyệt Hồ: một trong hai mươi tám vị tinh tú trong thần thoại Trung Quốc, là ngũ tú trong thất tú phương Đông), tránh thoát mưa đạn rồi cả giận nói: "Có bản lĩnh đi lên chiến một trận chính diện coi!"