"A, một đối hai, cô thực sự nắm chắc sao?" Có hai người bước ra khỏi bóng râm, một trung niên và một thanh niên chừng ba mươi tuổi.
"Hiện tại là hai đối hai." Hứa Thâm đi ra.
"Ừm?"
Hai người bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm đang trốn đằng sau một khối nham thạch khác, đều tỏ ra thoáng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến nơi này còn có người.
Nếu Hứa Thâm đánh lén, khả năng cao là bọn họ sẽ trúng chiêu.
"Hình thái thứ hai?" Đường Duệ nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, trông thấy kiểu dáng trang phục tác chiến trên người hắn, hơi nghi hoặc hỏi: "Là phân cục Hắc Quang?"
Hứa Thâm gật gật đầu: "Hai đối hai, mấy người không có phần thắng đâu, vẫn nên rời khỏi đi."
"Mày nói chúng tao đi là chúng tao phải đi sao?" Thanh niên chừng ba mươi tuổi bên cạnh trung niên kia cười lạnh một tiếng, nói: "Trong phân cục Hắc Quang ngoại trừ Vương lão đầu kia, tao còn không có nghe nói tới hình thái thứ hai khác. Mày cũng không phải Sở Bạch. Còn những đội trưởng khác, nghe nói tuổi tác của bọn họ cũng không trẻ như mày. Mày là giai đoạn đầu cũng dám giả mạo hình thái thứ hai, muốn chết hả!"
"Cậu giải quyết hắn, để tôi kiềm chế cô ta trước." Đường Duệ bên cạnh trực tiếp phân phó. Nói xong, gã liếc mắt chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái, mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có chút không đúng, lại dặn dò thêm: "Nhớ cẩn thận một chút, đừng sơ suất, có lẽ đối phương thật sự là hình thái thứ hai."
"Tôi biết." Khi thanh niên kia nói chuyện, gã đã vọt ra, cấp tốc tới gần Hứa Thâm.
"Cẩn thận!" Nguyệt Linh vội vàng nói.
Phốc!
Trước tình huống này, Hứa Thâm chỉ có thể rút kiếm, dù kiếm của hắn đã gãy, nhưng vẫn sắc bén như cũ, chỉ là chiều dài không đủ làm hắn phải đạp về phía trước nửa bước, mới có thể cam đoan kiếm gãy vẫn có thể gây thương tổn cho đối phương.
phần cổ của thanh niên nọ trực tiếp bị kiếm phong xẹt qua.
Gã có chút kinh ngạc, nhưng không còn kịp nữa rồi, trước mắt là một hồi trời điên đất đảo.
Hứa Thâm thoáng ngoài ý muốn, nhìn cái đầu vừa rơi xuống… Đối phương đã chết rồi?
Rõ ràng hắn không hề dùng tới mặt nạ và khư binh bao tay, chỉ vẻn vẹn dựa vào lực lượng của bản thân thôi, không nghĩ tới lại trực tiếp chém chết đối phương rồi?
Và không chỉ mình hắn k inh ngạc, cả hai người Đường Duệ lẫn Nguyệt Linh vốn đang chuẩn bị ra tay cũng sững sờ đứng yên tại chỗ.
Bọn họ vừa muốn thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy một màn gây cho người ta sợ hãi không thôi.
Không khí vốn đang giương cung bạt kiếm, đều vì thế lập tức ngưng trệ lại, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hứa Thâm phản ứng lại, sau đó vội vàng vươn tay bấu lấy vách đá, sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng rất nhanh hắn lại đứng vững, thở hào hển vài hơi, tựa như đang cố gắng chịu đựng để duy trì vẻ trấn định.
Nguyệt Linh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lộ ra chút vui mừng, vội vàng giết về phía Đường Duệ.
Sắc mặt Đường Duệ đại biến, gã vội vàng xoay người lui lại, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, hiển nhiên muốn nhớ kỹ gương mặt thiếu niên này.
Nguyệt Linh cũng không đuổi theo quá lâu, cô đã nhìn thấy trạng thái của Hứa Thâm không tốt, tựa như công kích lúc trước đã làm hao hết lực lượng của hắn rồi.
Chờ sau khi Nguyệt Linh cưỡng chế đám người Đường Duệ phải rời đi, cô lại quay về trước mặt Hứa Thâm, nhìn thấy sắc mặt của hắn vẫn có chút tái nhợt, cô thân thiết nói: "Cậu không sao chứ?"
"Chuyện nhỏ." Hứa Thâm lộ ra dáng vẻ thoải mái, vô tình nói.
Hứa Thâm càng biểu hiện như thế, Nguyệt Linh càng cảm thấy hắn đang cố gắng chịu đựng, cô tò mò nói: "Cậu vừa làm thế nào vậy? Đối phương chính là hình thái thứ hai, tuy chỉ vừa đột phá không lâu, nhưng lại bị cậu thuấn sát (đánh một chiêu trực tiếp giết chết)… Chuyện này có chút khoa trương quá mức ấy."
"Tôi cũng không ngờ hắn yếu như vậy..." Vẻ mặt Hứa Thâm vẫn dửng dưng trả lời.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng đang oán thầm, bởi vì lời nói ấy vốn là sự thật, hắn hoàn toàn không ngờ nổi thanh niên vừa rồi còn chẳng tránh nổi một đòn.
Dù sao cũng là hình thái thứ hai, dưới tình huống Hứa Thâm không hề dùng khư binh, đương nhiên hắn phải toàn lực ra tay, không dám giữ lại một chút nào.
Nếu không… đó chẳng phải là ngụy trang, mà là quá mức khinh địch.
Và kết cục của chuyện khinh địch kia, chính hắn đã chứng kiến mấy lần rồi.
"..." Nguyệt Linh có chút không biết nên nói gì.
Yếu ư? Còn có hình thái thứ hai nào yếu sao?
Nhưng hiển nhiên là thanh niên kia đã sơ suất. Lúc trước, cô cũng từng giao thủ cùng đối phương, đối phương thuộc hệ thao túng, có thể khống chế nham thạch và cát bụi, có thể đi xuyên tường, xem như một năng lực giả hệ thao túng có chút khó giải quyết, nhưng vừa rồi, gã lại không hề bảo vệ cái đầu của mình.
Đây là khinh địch.
Nhưng… phỏng chừng ngay cả gã cũng không dự đoán được, kiếm tốc của Hứa Thâm lại nhanh đến vậy.
Có vẻ như Hứa Thâm sở hữu loại năng lực nào đó thuộc hệ cường công.
Hoặc là loại năng lực nào đó thuộc hệ đặc chất…
Trong trường hợp này, có rất nhiều hướng phỏng đoán, hoặc là hắn sở hữu năng lực nào đó có tốc độ siêu phàm, hoặc là khả năng bùng nổ khủng bố, cũng có thể là một loại năng lực tâm linh quấy nhiễu khó mà nói rõ được kia.
Nhưng mặc kệ như thế nào, biểu hiện của Hứa Thâm đủ đạt được sự coi trọng của Nguyệt Linh. Dù thoạt nhìn, sau khi hắn ra tay, tựa như sẽ tạo thành phụ tải thật lớn cho bản thân, nhưng có thể toàn lực miểu sát một vị hình thái thứ hai, cũng đáng sợ lắm rồi.
"Lần này thật sự đa tạ cậu. Cậu lại giúp tôi một đại ân rồi." Nguyệt Linh chân thành nói lời cảm tạ Hứa Thâm.
Sắc mặt Hứa Thâm dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào, hắn nói: "Cũng chỉ là việc rất nhỏ thôi."
Nguyệt Linh cười cười, nhưng không vạch trần tầng ngụy trang của hắn, bàn tay cô lật lên, một viên bướu thịt màu đen lập tức xuất hiện trên bàn tay: "Cái này cho cậu."
Hứa Thâm không khách khí, lập tức tiếp nhận nó, hút vào lòng bàn tay. Rất nhanh hắn đã cảm nhận được tin tức của loại khư binh này.
Tiếc nuối chính là nó không có xu thế dung hợp cùng khư binh trong cơ thể hắn.
Mà hiệu quả của khư binh này là loại phòng ngự, có thể tăng cường lực phòng ngự cục bộ tại một vị trí nào đó, hiệu quả chỉ có một.
Trong tay Hứa Thâm có rất nhiều khư binh loại phòng ngự cơ sở như thế này.
Hiển nhiên, khư binh này thuộc chủng loại tương đối bình thường.
Nhưng cầm đi kiểu gì cũng có thể góp đủ số lượng nộp lên trên.