Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 320. Đường Trở Về…

Chương 320. Đường Trở Về… Chương 320. Đường Trở Về…

"Lúc trước chúng ta săn giết một con cổ thi, lại vừa vặn bị bọn họ trông thấy. Bọn họ muốn cướp khư binh của chúng ta." Nguyệt Linh chủ động giải thích nguyên nhân Đường Duệ đuổi giết bọn họ cho Hứa Thâm nghe.

Hứa Thâm nhìn thấy thân thể của cô mơ hồ giữ vững khoảng cách với mình, tựa như e sợ hắn sẽ đánh lén bất cứ lúc nào.

Cũng đúng thôi, tại phế tích Hắc Ám này, không một ai có thể tin được.

Hứa Thâm không để ý tới chuyện này, chỉ gật gật đầu nói: "Vậy khi nào có thời gian, chúng ta sẽ gặp lại sau."

Nguyệt Linh do dự một chút, cuối cùng cũng không giữ hắn lại.

Đổi lại là trước kia, có lẽ cô sẽ ôm tâm tư muốn cùng Hứa Thâm kết bạn săn bắn, nhưng vừa được chứng kiến biểu hiện của hắn, trong lòng cô lại lo lắng, lỡ như nhóm bọn họ chiếm được khư binh quý giá nào đó… Bản thân cô sẽ không tranh đoạt được Hứa Thâm.

Lại nói, dù sao hai người bọn họ cũng gặp nhau có hai lần, nếu ở bên ngoài, có lẽ còn giữ được mối quan hệ thân thiện, nhưng ở trong này, chết không đối chứng, kể cả bạn bè thân thiết nhất cũng có thể trở mặt không nhận người…

Khi hành vi phạm tội sẽ bị chôn vùi, ác ý cũng theo đó mà phóng đại.

Hứa Thâm nói lời từ biệt cùng Nguyệt Linh, sau đó tiếp tục quá trình thăm dò của mình.

Theo thời gian trôi qua, có lẽ những người ở nơi khác trong Khư giới cũng tìm được thông đạo rồi, bởi vì thi thoảng Hứa Thâm lại gặp được một vài tiểu đội khác, hoặc là hình thái thứ hai lạc đàn.

Hắn không có tiến lên, lộ diện hay gặp mặt bọn họ, chỉ là yên lặng tránh đi, tiếp tục phần săn bắn của mình.

Một con cổ thi đang thong thả di chuyển trong bóng đêm. Chiều cao của nó đạt tới bảy tám mét, cả người trắng như tuyết hệt một bức tượng sáp, khắp thân thể bị quấn quanh bởi một đám râu màu trắng, trước ngực và phía sau lưng đều xuất hiện cánh tay, nhìn qua tạo hình cực kỳ quái dị.

Cái đầu không có tóc, y như một con giun đất, chỉ khác là trên đỉnh đầu có một cái miệng quái dị, cực kỳ dữ tợn.

Ánh mắt Hứa Thâm thoáng run rẩy một hồi.

Với tạo hình kiểu này, rất có thể con cổ thi trước mắt có chiến lực cấp B.

Mà bình thường, trong cơ thể cổ thi cấp B đều ngưng kết xác.

Hứa Thâm thoáng do dự một chút, nhưng sau đó, hắn vẫn lựa chọn săn bắn thử xem.

Hắn lấy ra súng ngắm từ trong điểm đặt neo, nhằm về phía xa xa.

Ngay khi cổ thi kia bị Khư Nhãn trên súng ngắm tập trung vào, bỗng nhiên nó xoay người lại. Tuy trên cái đầu kia không có con mắt, nhưng trong lòng Hứa Thâm lại xuất hiện một loại cảm giác kinh hãi vô cùng, tựa như cổ thi kia cũng có thể nhìn xuyên qua Khư Nhãn, và chăm chú quan sát hắn vậy.

"Thứ này không phải cấp B..." Con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, hắn vội vàng thu hồi súng ngắm, và xoay người bỏ chạy.

Phanh phanh phanh!

Bỗng nhiên mặt đất hung hăng run rẩy, bóng dáng con cổ thi kia đang đuổi theo rất nhanh.

Hứa Thâm vội vàng dùng máu đen che giấu khí tức.

Và cũng đột ngột không kém, bước chân vừa cấp tốc tiếp cận kia lại thoáng tạm dừng, ngay sau đó, nó lại cấp tốc chạy về một hướng khác, tựa như đã bị thứ gì đó hấp dẫn rồi.

Hứa Thâm không dám dừng lại, hắn tiếp tục chạy hồi lâu, mới chậm rãi dừng chân, sắc mặt có chút khó coi. Con cổ thi vừa rồi mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ.

Nếu không thể cắt đuôi... Nghĩ thôi cũng biết hậu quả không thể nào chịu nổi.

"Không thể tiếp tục xâm nhập sâu hơn nữa ..." Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm.

Trong những ngày này, quá trình liên tiếp chém giết và tăng lên chiến lực, đã biến hắn trở nên tham lam hơn, cũng làm hắn quên đi mất, nơi này là phế tích Hắc Ám. Và ở nơi này, vẫn có khả năng gặp phải tồn tại cấp A, hơn nữa những tồn tại cấp A này còn nằm trong cùng một tầng với hắn, một khi bị đối phương nhìn chằm chằm tới, có muốn trốn cũng trốn không thoát.

Hứa Thâm lập tức lựa chọn quay về, hắn quyết định sẽ săn bắn ngay gần thông đạo.

Xác suất gặp phải cổ thi cấp A ở khu vực bên ngoài này, khá thấp, hơn nữa một khi xảy ra chuyện, hắn cũng có thể theo thông đạo chạy về Khư giới.

Tuy Khư giới cũng nguy hiểm, nhưng có trang phục phòng hộ ở đây, ít nhất hắn vẫn có thể ẩn giấu bản thân mình.

Theo thời gian trôi qua, đột nhiên ở chỗ sâu trong phế tích Hắc Ám, truyền đến từng đợt chấn động. Chấn động này bắt đầu lan tràn từ ở chỗ sâu, ra tới gần bên ngoài. Sau đó là từng cơn gió hệt như tiếng gào thét truyền ra, thổi quét khắp cả phế tích Hắc Ám.

Tất cả mọi người ở bên trong phế tích Hắc Ám đều nghe được âm thanh này, đồng thời ai nấy đều hiểu, đến thời gian quay về rồi.

Cách mỗi một đoạn thời gian, phế tích Hắc Ám sẽ xuất hiện rung chuyển, mỗi lần rung chuyển sẽ có vết rách xuất hiện, và những vết rách này chính là con đường để bọn họ quay về.

Hứa Thâm vừa lướt qua mấy bộ thi thể dưới chân, lại trùng hợp nghe được tiếng rít truyền đến, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến những lời cục trưởng đã dặn dò. Hắn lập tức nhìn quanh bốn phía, sau đó thu liễm khí tức, bắt đầu chờ đợi vết rách xuất hiện.

Những vết rách này xuất hiện trong những khoảng thời gian dài ngắn khác nhau, nhưng nhiều nhất chỉ duy trì một giờ đồng hồ, nếu không nhanh chóng rời đi, sẽ bị bỏ lại bên trong phế tích Hắc Ám.

Và chỉ còn cách trở về duy nhất là rời khỏi thông đạo trong phế tích, men theo con đường ban đầu tại Khư giới, quay về đến động khư.

Nhưng ai cũng không dám cam đoan, trên hành trình trở về này, bản thân có đụng vào khư tầng sâu hay không.

Bởi vậy, rời khỏi từ vết rách trong phế tích Hắc Ám, là biện pháp duy nhất.

Tuy Hứa Thâm có thể quay về từ Khư giới, nhưng hiển nhiên hắn không hề muốn làm chuyện khác người như vậy.

Nếu bỏ qua lần rung chuyển và vết rách này, muốn đợi đợt tiếp theo, cần ít nhất là mấy tháng, thậm chí là vài năm sau, mà trong khoảng thời gian này, đương nhiên trảm khư giả sẽ phải ở lại bên trong phế tích Hắc Ám. Về cơ bản, chẳng có ai đủ khả năng sống sót đến tận thời điểm đó.

Hứa Thâm nhặt khư binh trong thi thể dưới chân lên, không có đi xử lý. Mấy bộ thi thể này đều là tồn tại ở giai đoạn đầu, bọn họ thấy hắn đi một mình, mới mưu toan tập kích giết chết hắn, hiển nhiên đã bị hắn tiện tay giải quyết cả rồi.

Từ ban đầu đến giờ, Hứa Thâm vẫn không gặp được người của hội Truy Quang, không biết tình huống của bọn họ như thế nào.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ lần này của hắn đã viên mãn.

Bình Luận (0)
Comment