"Anh có thể nhìn thấy tôi sợ hãi?" Hứa Thâm nhướng mày, hắn tự nhận lúc trước vẻ mặt của mình không xuất hiện chút vấn đề gì.
"Tôi có thể cảm nhận được nội tâm cậu đang sợ hãi!" Trên mặt một thanh niên có mái tóc lãng tử trong mấy người đó, mang theo nụ cười kiêu căng, nói: "Hương vị của loại sợ hãi này thật mãnh liệt, hẳn là cậu vừa chạy trốn chết trở về từ trong tay cổ thi mạnh mẽ nào đó hả?"
"Còn có năng lực như vậy sao..." Hứa Thâm nhìn gã một cái, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Vậy bây giờ anh còn có thể cảm nhận được nữa không?"
"Hiện tại ư..." Thanh niên kia khẽ cười một tiếng, hơi chút thăm dò, rồi đột nhiên sắc mặt lập tức thay đổi.
Hương vị sợ hãi không còn nữa, ngược lại… trong lòng đối phương vừa hiện lên một loại ác niệm khủng bố khiến cho gã chỉ thoáng cảm nhận đã sợ đến run người.
"Mày muốn làm cái gì?" Thanh niên không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Ngay lúc này, ở trong mắt gã, cả người Hứa Thâm đều tản ra ác niệm màu đen sẫm, tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Và có thể phóng ra ác niệm cường đại như thế, nghĩa là tinh thần lực của Hứa Thâm đã mạnh mẽ vượt quá những gì gã có thể tưởng tượng được.
Hắn tuyệt đối không phải trảm khư giả bình thường.
"Xem ra anh thật sự có thể cảm nhận được..." Hứa Thâm nhìn đối phương một cái, từ từ thu liễm sát ý trong nội tâm.
Sắc mặt thanh niên nọ thoáng biến đổi một hồi, cuối cùng cũng không tiếp tục nhiều lời với Hứa Thâm nữa, thay vào đó, là vội vàng lôi kéo đồng đội mình rời đi.
Hứa Thâm không tiếp tục để ý tới bọn họ, hắn lại quay đầu nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của những người khác.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đám người Mục Tuyết trong biển người này.
Mục Tuyết cũng lưu ý đến Hứa Thâm, lập tức vẫy vẫy hắn đi qua.
Hứa Thâm nhìn thấy Cố Thu Phong và La Hoa ở bên người cô ấy, nhưng không thấy Ba Diệp. Lúc trước, Ba Diệp từng nói, gã dự định một mình đi săn bắn.
"Hứa Thâm, cậu không sao chứ?" Cố Thu Phong nhìn thấy Hứa Thâm, lập tức tỏ ra cực kỳ thân thiết.
Lúc trước, Hứa Thâm lựa chọn đứng ra vì gã, đã khiến trong lòng Cố Thu Phong cảm động không thôi.
La Hoa liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái, rồi cười nói: "Lão Hứa, xem ra hành trình của cậu cực kỳ tốt đẹp nha, chẳng có một chút thương tích nào, hẳn là thu hoạch không tồi chứ?"
Hứa Thâm gật gật đầu, sau đó, hắn đưa mắt nhìn Mục Tuyết: "Đội trưởng thu hoạch thế nào?"
"Cũng tàm tạm." Mục Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh. Tính tình của cô vốn là như thế, luôn có thể kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân, sẽ không thể hiện quá khích.
"Toàn bộ đều dựa vào Mục tỷ, chúng tôi mới có thể bình an trở về." Cố Thu Phong lập tức nói. Hiển nhiên trong hành trình này, bọn họ cũng gặp phải tình huống cực kỳ hung hiểm.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn Mục Tuyết, thử dò hỏi: "Cô cũng đạt tới hình thái thứ hai?"
"Chẳng phải lúc đó cậu cũng vậy hay sao?" Mục Tuyết liếc Hứa Thâm một cái, cũng không giấu giếm, dù sao cô cũng từng để lộ thực lực của bản thân ở trước mặt đám người Cố Thu Phong rồi, và lúc trở về, hơn phân nửa là lão cáo già kia cũng sẽ biết.
"Là lâm trận đột phá sao?" Hứa Thâm kinh ngạc.
“Cậu cho rằng tôi là nhân vật chính trong chuyện cổ tích ư?" Mục Tuyết tức giận nói.
"Mục tỷ đã sớm đột phá từ lâu, chỉ là lén lút giấu giếm đi thôi." Cố Thu Phong cười nói, vẻ mặt đầy tự hào.
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.
Xem ra cả hai người Sở Bạch và Mục Tuyết này đều đột phá trước khi bước vào động khư giống như hắn, chỉ là bọn họ đều giả vờ làm đà điểu (cho ai không biết, khi con đà điểu gặp phải nguy hiểm, nếu không chạy được, nó sẽ vùi đầu vào trong cát) che giấu đi thôi.
Ở hay, chẳng phải bọn họ đã ước hẹn cùng nhau nằm thẳng mà?
"Không biết Ba ca làm sao rồi? Chúng tôi vẫn không tìm được anh ấy." La Hoa nhìn quanh bốn phía, trong ánh mắt toát ra vài phần lo lắng.
Hứa Thâm và Mục Tuyết cũng không tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng chuyển sang tìm kiếm trong đám đông.
Bọn họ tìm một vòng, Hứa Thâm đã trông thấy nhóm người Chu Viên Viên, đám thành viên hội Truy Quang, dường như nhân số đã ít đi một chút, nhưng cụ thể là thiếu ai, Hứa Thâm lại không có ấn tượng.
Rất nhanh, bọn họ đã thấy được Sở Bạch và Mỹ Nhã, nhưng ngoại trừ bọn họ, trong biên đội số một chỉ còn lại Triệu Thanh Miên và một thanh niên khác.
Ở trong đám đông này, bọn họ còn nhìn thấy người của phân cục khác, cũng có thành viên của hội Hỗ Trợ Vụ Công.
"Mấy người đều đi tới đây tập hợp!" Khi mấy người Hứa Thâm đang mải tìm kiếm trong quảng trường, người dẫn đầu của khu Mẫu Hoàng đã trông thấy bọn họ. Đối phương lập tức vẫy vẫy tay với, kêu gọi đám người Hứa Thâm mau tới tập trung.
Lúc này, bên cạnh đội ngũ của khu Mẫu Hoàng, cũng có nhân viên của phân cục khác.
"Đợi lát nữa, chúng ta cùng nhau trở về, Nghĩ Hậu điện hạ đã phái đội thân vệ đi tới nghênh đón chúng ta." Uông Thành, người dẫn đầu Khu Mẫu Hoàng nói.
Hứa Thâm có chút ấn tượng với người này, lúc trước, đối phương từng muốn bắt chuyện, nối liền quan hệ với người của Mặc gia lại vấp phải trắc trở.
Và đối phương rõ ràng là hình thái thứ hai.
Ngoại trừ Uông Thành, trong đội ngũ của khu Mẫu Hoàng còn có ba vị hình thái thứ hai khác, thoạt nhìn đội hình này tương đối mạnh mẽ, rõ ràng đã lấn át những khu khác.
Theo đám nhân viên dần dần tập trung lại, Hứa Thâm nghe thấy có người đang nghị luận. Toàn là những câu hỏi như “Mặc gia đâu?” hoặc “Vì sao không trông thấy người của Mặc gia?”
Trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trong khi những người khác, có người lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, cũng có người hơi hơi biến sắc, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì.
Hứa Thâm nhìn về phía những người có phản ứng dị thường kia, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ bọn họ từng trông thấy vị trí đám người Mặc gia kia bỏ mình?
"Đừng xen vào việc của người khác." Uông Thành khẽ quát một tiếng, ngăn lại tiếng nghị luận trong đám người.
"Mau nhìn, hình như bên kia là người Mặc gia." Có người bỗng nhiên nói.
Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn chậm rãi nhìn lại, lập tức trông thấy một đám người mặc khôi giáp màu tím đang đứng thẳng ở phía xa xa. Đám người này đang vây quanh một cô gái trẻ tuổi có dáng người thon dài, thân thể quyến rũ.