Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 323 - Chương 323. Tao Chính Là Quy Củ!

Chương 323. Tao Chính Là Quy Củ! Chương 323. Tao Chính Là Quy Củ!

Hứa Thâm nhìn gương mặt của những người Mặc gia kia, lại phát hiện tất cả bọn họ đều không phải là tùy tùng bên người Mặc Thanh Hạo, hiển nhiên, đây là một vị khác của Mặc gia, tựa như đội ngũ của bọn họ đã tiến vào một động khư khác.

Trên quảng trường càng ngày càng nhiều người, và ngoại trừ Mặc gia, đám người Hứa Thâm còn nhìn thấy các thế lực khác lần lượt xuất hiện ở nơi đây.

Những thế lực này, mỗi một nhà đều cắt cứ một phương quảng trường, khiến cho đám người sống ở chung quanh không dám lại gần.

Hứa Thâm quét ánh mắt tới, đều lặng yên ghi nhớ những thế lực lớn trong nội thành này, tránh cho sau này trêu chọc đến rồi... Không xử lý sạch sẽ.

Rất nhanh, các tổ chức của thành Bạch Nghĩ đều tụ tập tới bên người khu Mẫu Hoàng, lấy Uông Thành cầm đầu, bọn họ đã tìm được một vị trí ở biên giới quảng trường, và yên tĩnh chờ đợi thời khắc quảng trường mở ra.

Ở bên ngoài quảng trường, có rất nhiều bóng dáng ăn mặc trang phục đẹp đẽ quý giá, đã chờ sắn từ lâu.

Rất nhanh sau đó, những bóng dáng thế lực lớn khác kia, đều lần lượt rời khỏi quảng trường, rồi được đám người tới tiếp đón ở bên ngoài hộ tống rời đi.

Uông Thành cũng thấy được đội thân vệ khu Mẫu Hoàng tiến đến nghênh đón bọn họ, đang ở bên ngoài, chỉ là đội ngũ này chẳng bắt mắt chút nào so với những đội ngũ tiếp đón của những thế lực khác xung quanh. Bọn họ lập tức vẫy vẫy tay rồi men theo lối ra chỉ định dành cho thành Bạch Nghĩ, đi ra bên ngoài.

Ở ngay lối ra, có một vài bóng người của Mặc gia cũng đang chờ đợi.

Những bóng người của Mặc gia kia vừa nhìn thấy đám người Hứa Thâm rời đi, đều lộ ra vẻ nghi hoặc, quét mắt chăm chú nhìn vào trong đám người bọn họ.

Một chiếc xe đắt tiền đột nhiên quay cửa kính xe xuống, thành viên Mặc gia mặc khôi giáp màu tím đứng bên cạnh xe, lập tức xoay người lắng nghe, sau đó đi thật nhanh tới trước mặt đám người Hứa Thâm, nói: "Đứng lại, mấy người đều là cư dân của thành Bạch Nghĩ sao?"

"Đúng vậy. Tôi là thành viên đội thân vệ thứ sáu bên người Nghĩ Hậu, thuộc khu Mẫu Hoàng, thành Bạch Nghĩ..."

Uông Thành vội vàng tiến lên tự giới thiệu, nhưng dường như danh hiệu của gã quá dài, khiến cho người nọ không kiên nhẫn, lập tức xua tay nói: "Đừng dong dài, nếu là thành Bạch Nghĩ, thì Thất gia của Mặc gia chúng tôi đâu?"

Sắc mặt Uông Thành khẽ biến, gã lắc đầu nói: "Chúng tôi cũng không biết."

"Không biết?" Người nọ lập tức có chút nổi giận, nói: "Có phải Mặc Thất Gia dẫn dắt mấy người tiến vào động khư hay không?"

"Đúng là Mặc Thất Gia." Uông Thành lập tức nói: "Nhưng sau đó, chúng tôi đều tự phân tán đi tìm thông đạo tiến vào phế tích Hắc Ám, và suốt hành trình không gặp lại Mặc Thất Gia."

"Không còn gặp lại nữa?" Sắc mặt người nọ trở nên âm trầm, ánh mắt gã nhìn lướt qua tất cả mọi người, lúc này thời gian quá ít, hẳn là vết rách đi thông phế tích Hắc Ám đã đóng lại rồi, nếu bây giờ còn không xuất hiện...

"Mấy người cứ chờ đó." Người này bỏ lại một câu rồi vội vàng quay về bên cạnh chiếc xe vừa nãy.

Không bao lâu, cánh cửa trên chiếc xe đắt tiền kia bị đẩy ra, sau đó, một phụ nữ trung niên ăn mặc theo kiểu phu nhân và một cô bé chừng bảy, tám tuổi đang ôm búp bê từ bên trong đi xuống.

"Chúng mày không nhìn thấy Thanh Hạo nhà tao? !" Phu nhân đi tới trước mặt mọi người, sắc mặt xanh mét, mang theo tức giận, nói: "Vì sao đám phế vật chúng mày không xảy ra chuyện, mà Thanh Hạo nhà tao lại xảy ra chuyện? !"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người âm thầm bĩu môi, đúng thì đã làm sao?

"Thanh Hạo không trở về, thì bất cứ đứa nào trong đám chúng mày cũng đừng hòng chạy thoát!" Sắc mặt phu nhân cực kỳ khó coi, bà ta lập tức quay đầu nhìn về phía quảng trường.

Và lúc này, đừng nói là Mặc Thanh Hạo, ngay cả người của những thế lực khác, cũng chỉ còn lác đác vài bóng dáng tiếp tục xuất hiện bên trên quảng trường, hiển nhiên, phế tích Hắc Ám kia đã đến thời gian đóng cửa.

Sắc mặt của bà càng ngày càng khó coi, màu da hồng nhuận cũng chuyển thành tái nhợt, đã ngẩng đầu trông ngóng tới ba, năm phút, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Mặc Thanh Hạo.

"Khốn nạn!" Phu nhân nọ cắn răng, rốt cuộc trong lòng cũng tắt hẳn hy vọng.

"Thanh Hạo con tao sẽ không chết, thằng bé không nên chết, vì sao kẻ vĩnh viễn nằm lại bên trong không phải đám phế vật chúng mày? !" Bà ta cực kỳ phẫn nộ nhìn đám người trước mắt.

Con trai bảo bối của mình không trở về, trong khi đó, đám rác rưởi này lại trở về, thử hỏi làm sao bà có thể không giận dữ đây?

Trong lòng Uông Thành âm thầm kêu khổ, gã đành phải lên tiếng nói: "Phu nhân, Mặc Thất Gia thực lực dũng mãnh, bên người lại có thành viên khác của Mặc gia bảo vệ, khẳng định sẽ bình an vô sự. Hiện giờ… có thể là anh ta đi săn giết một con cổ thi nào đó còn chưa chấm dứt, bị chậm trễ rồi ..."

"Câm miệng!" Phu nhân nổi giận nói.

Giọng nói của bà tay đã kinh động tới những bóng người khác đứng ngay cạnh lối ra, vừa vặn lúc này, lại có một đội Mặc gia khác rời khỏi quảng trường, bọn họ đang vây quanh cô gái có dáng người quyến rũ kia.

Cô gái nghe vậy, lập tức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi hỏi thuộc hạ bên người: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như Mặc Thất Gia không trở về." Thuộc hạ vội vàng đáp lại.

Cô gái nhướng mày, chợt nở nụ cười lạnh: "Phỏng chừng nhóc con kia quá tham rồi, đến tận bây giờ còn chưa trở về, nên không về được nữa. Đúng là ngu xuẩn..."

Cô để lộ ra ánh mắt khinh miệt, cười khẽ hai tiếng, sau đó xoay người rời đi.

"Các ngươi một cái đều đừng hòng chạy!"

Phu nhân phẫn nộ nhìn đám người thành Bạch Nghĩ xung quanh, nói: "Ai trong đám chúng mày là kẻ cuối cùng nhìn thấy Thanh Hạo nhà tao?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Có phải Thanh Hạo nhà tao đã bị bọn người chúng mày hại chết hay không?" Phu nhân nhìn vẻ mặt mờ mịt của đám người kia, lại nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ai nói rõ ràng tình huống cho tao biết, tao cho một ngàn vạn! Hơn nữa, còn cho chúng mày tư cách ở lại trong nội thành, đến Mặc gia làm việc!"

Một ngàn vạn... Không ít người đều âm thầm nuốt nước miếng, có chút động tâm.

Mọi người nhìn quanh lẫn nhau, sắc mặt Uông Thành khẽ biến, nói: "Phu nhân, thời gian không còn sớm, chúng tôi đều phải trở về, người ngăn chúng tôi lại không khỏi có chút không hợp quy củ..."

"Quy củ hả? Tao chính là quy củ!" Ánh mắt phu nhân trở nên sắc nhọn, bà ta nói: "Có phải chuyện con tao không trở về, có liên quan tới mày hay không?"

Bình Luận (0)
Comment