Uông Thành vội vàng nói: "Phu nhân oan uổng rồi. Từ sau khi chúng tôi tiến vào Khư giới, đã phân tán, căn bản không một ai trông thấy Thất gia."
"Vậy câm miệng lại cho tao!" Phu nhân cả giận nói.
Im lặng trong chốc lát, chợt có người nhấc tay nói: "Phu nhân, tôi… tôi. Hình như tôi từng trông thấy hành tung của Mặc Thất Gia."
Phu nhân lập tức nhìn qua, vội vàng nói: "Nói mau!"
"Khi tôi săn bắn trong phế tích Hắc Ám, có đi qua một vùng núi đá lởm chởm, thấy được không ít vết máu, còn có khôi giáp của thủ hạ bên người Mặc Thất Gia..." Sắc mặt người này trở nên do dự, khẩn trương nói: "Có thể Mặc Thất Gia đã gặp phải cổ thi vô cùng lợi hại, xảy ra chút vấn đề rồi..."
Gã trình bày vấn đề vô cùng uyển chuyển.
Sắc mặt phu nhân lại trở nen trắng bệch, cả giận nói: "Không có khả năng, tính cách của con tao vô cùng cẩn thận, nếu gặp được cổ thi hung hãn, nó tuyệt đối là người đầu tiên chạy trối chết, làm sao có thể gặp chuyện không may? !"
Mọi người đều tức cười, là người đầu tiên chạy trối chết... Đây là chuyện rất vinh quang sao?
"Mày đang nói dối!" Phu nhân căm tức nhìn người vừa nói chuyện: "Tao muốn giết mày!"
Sắc mặt người nọ thay đổi, gã vội vàng nói: "Phu nhân, những lời tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa gạt phu nhân."
"Ma ma, nếu không cứ bắt bọn họ lại, một mình thẩm vấn, làm như vậy khẳng định là bọn họ sẽ khai hết thôi." Cô bé đang ôm búp bê bên cạnh bà ta, lập tức mở miệng nói.
Nhìn gương mặt với hai má bầu bĩnh của tiểu thư này, cực kỳ giống con búp bê cô bé đang ôm trên tay, thậm chí càng xinh đẹp đáng yêu hơn, nhưng lúc này, vẻ mặt cô bé lại cực kỳ bình tĩnh, trở thành hình ảnh tương phản mãnh liệt với vị phu nhân bên người.
Cô bé nói xong, lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo ma ma. Phu nhân nghe được giọng nói non nớt, mát lạnh của con gái, giống như bị hắt cho một chậu nước lạnh, lập tức bình tĩnh trở lại.
"Đúng vậy, thẩm vấn, tra khảo từng người một!" Ánh mắt phu nhân trở nên lạnh như băng nhìn đám người xung quanh: "Chúng mày đều thoát không được liên quan, khẳng định là có người đã hãm hại con tao!"
Uông Thành biến sắc, nói: "Phu nhân, tôi là thân vệ bên người Nghĩ Hậu điện hạ, còn chờ trở về phục mệnh..."
"Nơi này là nội thành, Nghĩ Hậu không quản lý được!" Phu nhân hừ lạnh một tiếng, phất tay nói: "Đưa toàn bộ bọn họ quay về!"
Đám thành viên Mặc gia bên cạnh lập tức xông tới.
Sắc mặt Uông Thành trở nên khó coi, tuy số lượng thành viên Mặc gia bên người phu nhân này không nhiều lắm, nếu muốn liều mạng, bọn họ hoàn toàn có thể giết ra ngoài, nhưng giao chiến cùng Mặc gia, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
"Phu nhân, bà quá khinh thường người khác." Uông Thành cắn răng nói.
"Chúng mày cũng được gọi là người sao?" Phu nhân ném qua ánh mắt khinh miệt, sau đó, trên mặt bà ta chỉ còn lại phẫn nộ, lập tức xoay người, phất tay nói: "Ai dám phản kháng, chém chết tại chỗ!"
Hơn hai trăm người đang tụ tập phía sau Uông Thành, nghe được lời này, chỉ biết giận dữ mà không dám nói gì, không một ai hé răng.
"Ngoan ngoãn một chút, theo chúng tôi đi đi." Một người dẫn đầu của Mặc gia tiến lên lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, vị phu nhân nọ và cô bé kia lên xe, chiếc xe đắt tiền đi ở phía trước dẫn đường, mà đám người Uông Thành bị ép đi theo đằng sau chiếc xe của thành viên Mặc gia.
Mấy người trong đội thân vệ của Nghĩ Hậu đi đến nơi này tiếp đón bọn họ, chỉ có thể đứng sang một bên, trơ mắt chứng kiến một màn bá đạo này. Trong lòng bọn họ có chút bất đắc dĩ, một người tiến lên thấp giọng nói chuyện với Uông Thành vài câu, rồi nhanh chóng xoay người trở về phục mệnh.
Hứa Thâm không nghĩ tới Mặc gia lại hung hãn như vậy, trực tiếp bắt hơn hai trăm người mang đi. Phải biết rằng, đám người ở nơi này chính là toàn bộ tinh anh được các thế lực thành Bạch Nghĩ phái ra đó.
Mặc gia của đối phương chỉ là một trong những cao tộc thuộc nội thành, còn đối phương chỉ là một phần tử trong cái cao tộc ấy, lại có quyền thế lớn đến mức này sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt Hứa Thâm vẫn bình thản như cũ, hắn cũng yên lặng đi theo trong đội ngũ, tiến về phía trước.
"Thật xui xẻo." Cố Thu Phong thấp giọng oán giận.
"Mặc Thất Gia kia lại thật sự không trở về..." La Hoa vẫn đang không ngừng quay đầu nhìn lại phía sau. Lúc này đã không còn một ai xuất hiện trên quảng trường, nghĩa là… rất có khả năng Mặc Thất Gia nọ không thể trở về được rồi.
"Bỗng nhiên hắn chết đi, lại khiến chúng ta gặp xui xẻo, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Cố Thu Phong nhỏ giọng tức giận.
Mục Tuyết trừng mắt nhìn gã một cái: "Câm miệng."
Cố Thu Phong không dám tiếp tục hé răng, tránh dẫn lửa thiêu thân (tự chuốc lấy tai hoạ).
Mọi người trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau đoàn xe của Mặc gia, từ hố sâu trong thung lũng, dần dần đi ra bên ngoài.
Hứa Thâm quay đầu lại, vẫn nhìn thấy bóng dáng thật lớn ở ngay biên giới quảng trường kia. Nó vẫn duy trì tư thế như bức tượng điêu khắc, không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhưng ngay lúc Hứa Thâm quay đầu lại quan sát, tựa như con quái vật nọ đã cảm nhận được cái gì, chỉ thấy một trong bốn con mắt màu huyết hồng gắn trên một cái đầu lâu của bóng dáng thật lớn kia, khe khẽ xoay chuyển, tựa như bức tượng điêu khắc đã sống lại, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Hứa Thâm vội vàng quay đầu, không dám tiếp tục nhìn thêm nữa.
"Nếu con quái vật nọ là khư... Ít nhất cũng phải đạt tới cấp A rồi..." Trong lòng Hứa Thâm thầm trở nên căng thẳng.
Nếu nơi này có hình thái thứ ba, hơn phân nửa là bọn họ sẽ cảm nhận được nó.
Ừm… cũng có lẽ người ta cảm nhận được nó, nhưng không có lựa chọn ra tay?
Hoặc là… kể cả hình thái thứ ba cũng không thể cảm nhận được?
Hứa Thâm suy nghĩ một hồi, nhưng không tìm được đáp án, chỉ có thể đi theo đội ngũ, yên lặng tiến về phía trước.
Đường rất xa, những chiếc xe kia đi thật thong thả.
Mọi người như một đám tù phạm, bị thành viên Mặc gia giám thị, kéo một đội ngũ không ngừng đi theo phía sau chiếc xe đằng trước.
"Tốt nhất là mấy người đừng để mình tụt lại phía sau!" Có thành viên Mặc gia nhìn thấy đám người ở phía sau đi quá chậm chạp, lập tức cười lạnh nói: "Mấy người không có thân phận nội thành, nếu để tụt lại phía sau, rồi bị vệ binh tuần tra nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị nhận định là người nhập cư trái phép. Mà kết cục của những kẻ nhập cư trái phép chính là trực tiếp chém giết, hoặc là bắt lại, đưa tới những địa điểm mà mấy người không dám tưởng tượng, làm cu li tại đó. Đến lúc ấy, chẳng ai cứu được mấy người đâu."