Nghe nói như thế, không ít người đều lộ ra sắc mặt khó coi, lập tức vội vàng đi theo.
Ở bên ngoài đường hầm thung lũng là con đường quốc lộ yên lặng, chung quanh chỉ có núi sông, không có kiến trúc, đi được hơn trăm dặm, mới đến khu thành thị náo nhiệt.
Mọi người trùng trùng điệp điệp đi theo, ngay khi ngang qua khu thành thị, lâp tức bị người hai bên đường chỉ trỏ, bàn tán. Qua thêm một đoạn đường nữa, bọn họ đi tới phía trước một tòa trang viên cao tầng thật lớn.
Đến lúc này, chiếc xe đắt tiền phía trước mới dừng lại, vị phu nhân vừa rời khỏi chiếc xe, đang muốn nói điều gì, bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt, dửng dưng vang lên: "Khí thế của Mặc gia thật lớn nha, chỉ chết một vị thiếu gia, lại bắt toàn bộ nhân viên chính phủ của thành Bạch Nghĩ chúng tôi về đây. Uy phong thật lớn mà!"
Sắc mặt phu nhân biến đổi, bà ta lập tức nhìn về phía rừng cây ngay trước cửa trang viên, một bóng dáng vừa lộ diện tại nơi đó.
Người cầm đầu nọ cưỡi một con ngựa trắng, mặc khôi giáp màu bạc, dáng người thon thả cao gầy, đeo mặt nạ bảo hộ nên không thể thấy rõ khuôn mặt bên trong, nhưng từ giọng nói lạnh nhạt mà quyến rũ, cộng thêm khí thế mạnh mẽ từ trên người đối phương toát ra, lại khiến người khác không thể phớt lờ.
"Nghĩ Hậu?" Phu nhân thoáng thay đổi sắc mặt, bà ta lập tức nhìn về phía đội thân vệ đang đi theo bên người cô gái nọ.
Hiển nhiên đối phương vừa từ tầng thứ ba Khư giới, lộ diện tại nơi này.
"Bà chỉ là một con đàn bà đê tiện của Mặc gia, cũng dám không coi ai ra gì như thế sao?" Nghĩ Hậu hờ hững nói.
Sắc mặt phu nhân lập tức trở nên khó coi, nói: "Mày dám sỉ nhục tao?"
"Sỉ nhục bà thì đã làm sao?" Nghĩ Hậu bình tĩnh nhìn vị phu nhân trước mặt, xuyên thấu qua tầng khôi giáp có thể trông thấy đôi mắt lạnh lùng như nước hồ thu, lại nguy hiểm tựa lưỡi đao bén nhọn, khiến cho sắc mặt phu nhân kia lập tức trở nên tái nhợt.
"Sỉ nhục tao chính là sỉ nhục Mặc gia!" Phu nhân cắn răng nói.
"Vậy phải xem Mặc gia có thể ra mặt vì ba hay không." Nghĩ Hậu lạnh nhạt nói: "Muốn đụng đến người của tôi, hãy để quân vương của Mặc gia mấy người tới đây, tâm sự thẳng mặt với tôi. Nếu không, cút đi thật xa cho tôi, đừng cản trở tầm mắt."
"Cô không được nói ma ma của tôi như thế." Cô bé đang ngồi trên chiếc xe đắt tiền kai cũng đi xuống dưới, trong ánh mắt bình tĩnh, non nớt còn mang theo một tia tức giận.
"Ai nha? Mặc gia vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Còn chưa chịu dừng loại thực nghiệm kia lại..." Nghĩ Hậu liếc mắt nhìn cô bé một cái, lạnh nhạt nói: “Vô lễ với bản vương, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Ngay khi cô nói xong, bỗng nhiên thân thể cô bé nọ vang lên hai tiếng “Tạp tạp” trầm muộn, hai chân trực tiếp gấp khúc gãy lìa.
Cô bé cắn răng, trên mặt rịn đầy mồ hôi lạnh, nhưng không hề lên tiếng kêu đau.
"Đi thôi." Nghĩ Hậu nhìn về phía Uông Thành.
Uông Thành như được đại xá, vội vàng gật đầu, chợt quét mắt nhìn vị phu nhân và cô bé kia, sau đó nhanh chóng kêu gọi đám thân vệ còn lại và người của phân cục khu Mẫu Hoàng, đi tới bên người Nghĩ Hậu.
Những người khác thấy có đùi để ôm, cũng vội vàng đi theo.
Đây là Nghĩ Hậu?
Hứa Thâm đánh giá cô gái mặc khôi giáp màu bạc trước mắt, có cảm giác giọng nói của đối phương cực kỳ trẻ tuổi, không hề mang tới loại cảm nhận già nua, khoan thai của người ngồi trên địa vị cao.
Chẳng lẽ Nghĩ Hậu này còn rất ít tuổi?
Cùng lúc ấy, Nghĩ Hậu đã cưỡi lên con ngựa trắng, và xoay người điều khiển nó nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Mà đám thân vệ khác của cô vẫn ở lại, từ rừng cây bên kia, đi đến hội họp cùng đám người Uông Thành.
Hứa Thâm nhìn đội thân vệ của Nghĩ Hậu đi ở phía trước dẫn đường, vó ngựa dẫm xuống mặt đường vang lên thanh thúy.
Hắn yên lặng đi ngay giữa đội ngũ, trong lòng có chút rung động với một màn vừa xảy ra hôm nay. Quyền thế của Mặc gia có thể trấn áp nửa thành Để, nhưng chỉ một mình Nghĩ Hậu ra mặt cũng có thể tiện tay kéo nghiêng trời.
Thực lực mới là cơ sở để tùy tiện!
"Nghĩ Hậu, cô vi phạm ."
Bỗng nhiên, có một bóng dáng từ bên trong trang viên vọt ra. Đối phương là một vị trung niên mặc giáp trụ màu đen kín người.
Nghĩ Hậu đang cưỡi trên con ngựa trắng, thoáng dừng lại một chút rồi lạnh nhạt nói: "Là mấy người vi phạm. Không giáo dục tốt đám con cháu nhà mình, đừng trút giận lên người kẻ khác. Tuy thành Để đã bị vứt bỏ, nhưng cũng không phải nơi để cho mấy người tùy ý làm xằng làm bậy."
Trong lúc Nghĩ Hậu dừng lại, đám thân vệ phía sau vẫn tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua thân thể Nghĩ Hậu.
Hiển nhiên, lúc này Nghĩ Hậu đã tiến vào tầng sâu trong Khư giới.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn không dám chăm chú nhìn, lập tức cúi đầu đi theo đội ngũ, rất nhanh đã xuyên qua bên người bọn họ.
"Là người mẹ mất con, rơi vào tình thế cấp bách, cô ấy xử sự như vậy cũng là bình thường." Trung niên bình tĩnh nói.
"Còn tôi là người đứng đầu thành Để, thay thuộc hạ giáo dục bà ta cũng thực bình thường."
"Cô..."
Âm thanh dần dần đi xa, Hứa Thâm không còn nghe rõ nữa.
...
...
Bọn họ đi theo đội thân vệ hồi lâu,, rốt cuộc cũng đi tới lối ra dưới chân tường cao.
Lúc này, Hứa Thâm nghe được tiếng vó ngựa đạp đến, bóng dáng Nghĩ Hậu cưỡi ngựa đang nhanh chóng tới gần, lướt qua bên người hắn.
Con ngựa trắng kia cũng được đeo mũ giáp, nhưng đôi mắt bên dưới mũ giáp lại có màu đỏ sậm, thoáng xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa lướt qua bên người.
Sắc mặt thiếu niên lộ ra vẻ đờ đẫn, hắn đang cúi đầu đi về phía trước.
"Con ngựa kia cũng không phải loại thường..." Trong lòng Hứa Thâm thầm trở nên căng thẳng.
Không phải những người khác từng nói, con người bọn họ không có kỹ thuật huấn dưỡng (huấn luyện, nuôi dưỡng) khư cấp cao sao?
Con ngựa kia có thể đi vào tầng sâu trong Khư giới, khẳng định nó cũng là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Chờ sau khi đám người bọn họ trở lại thành Để, bóng dáng Nghĩ Hậu mới lộ ra ngoài. Cô nhìn thấy đám người trước mặt, lạnh nhạt nói: "Mặc gia đã chết một đứa con, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Rất có khả năng sau này, bọn họ sẽ điều tra từng cá nhân trong số các người. Tôi nói trước để mọi người biết mà cẩn thận một chút. Nếu bản thân không liên quan tới chuyện này, cũng không cần sợ hãi, bọn họ còn không dám tùy ý giết người ở thành Để."