Mọi người đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng, vội vàng nói tạ ơn.
Nghĩ Hậu không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, cô lập tức cưỡi ngựa bước vào Khư giới và càng chạy thân hình càng bay cao, rời khỏi mặt đất bên dưới, tựa như đang ngồi trên thiên mã, và dần dần biến mất trong tầm mắt của Hứa Thâm.
Uông Thành cùng đám thân vệ khác đã sớm ngồi trong những chiếc xe được chuẩn bị sẵn, cũng lên đường quay về khu Mẫu Hoàng.
Hứa Thâm nhìn thấy bên cạnh còn có những chiếc xe thuộc phân cục Hắc Quang, hắn cũng nhìn thấy Liễu cục cầm trong tay một điếu thuốc lá, vừa kéo cửa kính của một chiếc xe trong đó xuống, rồi đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với mọi người.
Rốt cuộc cũng được về nhà ... Trong lòng mọi người dâng lên một loại cảm giác cực kỳ lâu ngày không gặp, cuối cùng, trạng thái căng như dây đàn cũng được thả lỏng.
Một chuyến này, bọn họ được đi qua khu nội thành mà từ đáy lòng mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng khi trở về, chẳng hiểu sao lại có cảm giác không khí của thành Để mang theo hương vị ngọt ngào hơn… Nói chính xác hơn, trở về nơi này, toàn thân bọn họ được một loại cảm giác ấm áp vây quanh.
Và có lẽ chỉ khi sống ở trong này, bọn họ mới có được cuộc sống của một con người có tôn nghiêm.
Các thế lực khắp nơi đều tiến vào những chiếc xe đến tiếp đón, rồi lại quay về khắp mọi nơi trong thành Để.
Trước khi Hứa Thâm rời đi, hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Viên Viên một cái, từ trong ánh mắt của cô, hắn đã hiểu được điều mà cô ấy muốn nói, cũng biết chờ sau khi mình trở lại trong cục, phải nhanh một chút đi tới hội Truy Quang.
"Vừa rồi Nghĩ Hậu hiện thân, nghe nói trong lần săn giết này đã xảy ra chuyện?"
Sở Bạch và mấy người Mục Tuyết, Hứa Thâm, Mỹ Nhã đang ngồi trên xe của Liễu Tích Xuyên, những người còn lại tự động lên xe khác.
"Ừm, nghe nói là thiếu gia Mặc gia dẫn dắt chúng ta tiến vào động khư, đã chết ở bên trong." Sở Bạch trả lời.
"Xui xẻo như vậy?" Liễu Tích Xuyên nhướng mày, nói: "Mọi người đều vất vả rồi. Chờ sau này, hẳn là Mặc gia sẽ kiểm tra việc này. Nhưng đương nhiên, phế tích Hắc Ám đã đóng cửa, trừ phi bọn họ để cho quân vương lẻn vào trong đó, nếu không chắc chắn chẳng điều tra được cái gì, nhiều nhất chỉ là tới tìm mọi người hỏi một chút khẩu cung thôi."
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, quân vương có thể dễ dàng lẻn vào động khư bất cứ lúc nào sao?
Theo hắn được biết, quân vương chính là cách gọi tồn tại hình thái thứ ba.
Lại nói, trảm khư giả muốn đột phá hình thái thứ hai, cần vượt qua cửa ải sinh tử, cho nên số lượng người đạt tới trình độ này cực ít. Mỗi một tồn tại như vậy chính là nhân vật có thể tọa chấn một phương. Nhìn khắp thành Để, cả trong tối lẫn ngoài sáng, phỏng chừng cũng chỉ có mười mấy người như vậy.
Mà quân vương, hình như chỉ có duy nhất một mình Nghĩ Hậu.
Lại nói, trong không gian Linh Quang còn có tới bốn vị quân vương... Không biết bên trong thành Để còn có vị quân vương nào khác hay không? .
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động vài cái.
"Mọi người đều vất vả cả rồi." Liễu Tích Xuyên nói với đám người bọn họ: "Ở nơi này đều là người một nhà, tôi cũng không khách khí với mấy cô cậu, hỏi thẳng luôn, lần này thu hoạch thế nào?"
"Tôi cũng tàm tạm, được 4 kiện khư binh." Sở Bạch bình tĩnh nói.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn đối phương rồi lạnh nhạt nói: "Tôi được 3 kiện."
"Tôi cũng 3 kiện." Hứa Thâm nói.
"Tôi chỉ có hai kiện." Mỹ Nhã cười khổ nói: "Còn phải nhờ Sở đội trưởng hỗ trợ, nếu không… chỉ sợ cả tôi cũng không thể quay về."
Lý Mỹ Na đang ngồi trên vị trí phụ lái, sắc mặt khẽ biến.
Liễu Tích Xuyên quay đầu nhìn lướt qua hàng ghế dưới, ánh mắt ông ấy thoáng dừng lại trên người Hứa Thâm, rồi cười nói: "Xem ra mấy cô cậu đều đột phá hình thái thứ hai cả rồi?"
"Vừa đột phá." Mục Tuyết bình tĩnh nói: "Ở trong chiến đấu, bị bức đến tuyệt cảnh, coi như may mắn đột phá, nếu không tôi cũng không trở về được."
Sở Bạch không nói gì, hiển nhiên Liễu cục đã sớm biết tình huống của gã.
"Tôi cũng vậy." Hứa Thâm trong lòng có quỷ nói.
Mục Tuyết liếc mắt nhìn hắn.
‘Bớt giả vờ đi, ngay khi Hứa Thâm thay Cố Thu Phong dò đường, lại chưa từng gặp phải bất cứ tình huống nguy hiểm nào, cộng thêm lời nói buột miệng của hắn, cô đã biết tỏng cả rồi. Rõ ràng hắn đã đột phá từ trước, còn thức tỉnh năng lực loại cảm giác mới may mắn không gặp chuyện gì lúc dò đường.’
Hứa Thâm cũng nhìn về phía Mục Tuyết.
‘Cô cũng vậy mà, là ai đã nói bản thân đột phá từ trước rồi?’
Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng đều hiểu tình huống của nhau, chỉ không nói ra bên ngoài mà thôi.
Liễu Tích Xuyên nở nụ cười, nói: "Tốt tốt tốt, một lần có thêm tới ba vị hình thái thứ hai. Nếu lão Vương biết chuyện này, phỏng chừng ông ấy sẽ hưng phấn đến nhảy dựng lên mất. Rốt cuộc ông ấy cũng được về hưu rồi."
Nghe xong lời của Liễu Tích Xuyên, mỗi người lại có phản ứng khác nhau.
Sở Bạch cười nhẹ nói: "Đúng là mấy năm nay, lão Vương đã vất vả rồi."
Mục Tuyết và Hứa Thâm đều không nói gì, tựa như đang nghĩ đến chuyện khác.
Chiếc xe một đường chạy như bay, quay về cục Khư Bí trong khu Hắc Quang.
Mọi người xuống xe, Liễu Tích Xuyên nhìn mấy người Cố Thu Phong, Triệu Thanh Miên trên chiếc xe khác, nét mặt của ông ấy khôi phục lại sự nghiêm túc, hơi rũ mắt, trầm giọng nói: "Mọi người đã vất vả rồi! Lần này vì hoàn thành nhiệm vụ quan trọng của cục, mà rất nhiều thành viên cốt cán đã hi sinh. Bọn họ đều xuất sắc, chúng ta phải vĩnh viễn khắc ghi tên của bọn họ!"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ánh mắt Cố Thu Phong và La Hoa thoáng ảm đạm, trong lòng có chút thương cảm. Đến cuối cùng, bọn họ cũng không tìm được hình bóng của Ba Diệp.
Điều này có nghĩa là, Ba Diệp không thể nào trở về được nữa.
Gã đã vĩnh viễn lưu lại phế tích Hắc Ám.
Dù cho danh xưng của đội ngũ bọn họ là Trường thọ, nhưng một vị đội viên đã vĩnh viễn nằm lại phế tích Hắc Ám.
Ngay cả đội của Sở Bạch cũng hi sinh mất hai người.
Nhưng so với thế lực khác, coi như bọn họ đã có cực kỳ ít thương vong rồi.
Ví như cục Khư Bí khu Vụ Đô, những người đó gặp phải con đại khư kia truy sát, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Và khi bọn họ trở về, cũng không thấy một người nào của khu Vụ Đô, dường như là. . . Toàn quân đều bị diệt!