Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 327 - Chương 327. Tôi Muốn Xin Về Hưu…

Chương 327. Tôi Muốn Xin Về Hưu… Chương 327. Tôi Muốn Xin Về Hưu…

"Ba ngày sau, chúng ta sẽ cử hành đại hội truy điệu, kỷ niệm những đồng đội trong cục đã hi sinh." Liễu Tích Xuyên trầm giọng nói.

Tất cả mọi người đều trầm mặc nhận lời.

Ba ca... Hứa Thâm thở dài trong lòng, nếu Ba Diệp không lựa chọn rời đội, có lẽ gã sẽ không chết.

Nhưng rõ ràng là… Ba Diệp mong muốn có một tương lai tốt đẹp hơn, gã hoàn toàn không hi vọng những ngày tháng sau này sẽ chết dần chết mòn vì nhiệm vụ.

Chỉ tiếc rằng gã thất bại rồi.

Kết quả như vậy, có lẽ Ba Diệp cũng từng nghĩ đến rồi, chẳng qua… gã vẫn lựa chọn mạo hiểm.

Sau khi màn thăm hỏi kết thúc, bắt đầu tới quy trình kiểm kê số khư binh mà mọi người thu hoạch được.

Mỗi một kiện khư binh đều có thể nhận được khen thưởng trong cục, toàn đội được miễn chấp hành một lần nhiệm vụ, thêm một triệu tiền thưởng, và số công huân kếch xù!

Nghĩa là người nào đủ khả năng giao lên ba kiện khư binh, cũng có thể trực tiếp đổi lấy công lao về hưu.

Trừ mấy người Hứa Thâm, mấy người Cố Thu Phong cộng lại, cũng chỉ nộp lên được một kiện, vẫn là phó đội trưởng Triệu Thanh Miên của đội Sở Bạch cầm ra.

Gã cũng thuận lợi đạt được một lần toàn đội được miễn chấp hành nhiệm vụ, cộng thêm công lao trước kia góp nhặt được, đã đủ để xin về hưu rồi.

Chờ đến khi kiểm kê xong, Liễu Tích Xuyên liền cho mọi người tự về nghỉ ngơi, chỉ gọi mấy người Sở Bạch, Hứa Thâm vào phòng làm việc.

"Chuyện lần này, mấy người lập công lớn nhất. Hãy nói xem, mấy người muốn cái gì?" Liễu Tích Xuyên ngồi phía sau bàn làm việc, nhìn mấy người trước mặt.

Vẻ mặt Sở Bạch bình tĩnh, nói: "Vì cục làm việc là trách nhiệm của chúng tôi."

"Không cần khách sáo với tôi." Liễu Tích Xuyên cười mắng.

Mục Tuyết liếc nhìn Sở Bạch một cái, chợt nói với Liễu Tích Xuyên: "Cục trưởng, tôi muốn xin về hưu."

Hứa Thâm có chút bất ngờ, hắn lập tức quay sang nhìn cô một cái.

"Về hưu?" Liễu Tích Xuyên cũng có chút đau đầu, ông ấy thở dài nói: "Mọi người đều bước vào hình thái thứ hai… Dù công lao của mọi người đã đủ để xin về hưu, nhưng các cô, các cậu cũng biết, từ trước tới nay, sứ mệnh và nhiệm vụ của cục Khư Bí chúng ta là gì. Về tình hình thực tế, chắc ai cũng hiểu rồi, trong thành Để chúng ta liên tiếp không ngừng xuất hiện khư, gây nguy hại đến mỗi gia đình, mà trảm khư giả trong cục lại thiếu thốn đến khổ sở, luôn trong tình trạng giật gấu vá vai.”

“Tôi khẳng định luôn, giá trị của một người trong nhóm mấy cô, mấy cậu tuyệt đối ngang bằng mười đội trảm khư bình thường!"

"Nếu như mấy người về hưu, không biết khu Hắc Quang chúng ta sẽ loạn thành cái dạng gì."

Dường như Mục Tuyết đã dự đoán được những lời ông ấy muốn nói, chỉ thấy cô bình tĩnh đáp: "Cục trưởng, khư đã tồn tại hơn ngàn năm lịch sử, chém mãi cũng không hết. Tôi không có tín niệm vĩ đại kiểu như muốn cứu vớt tất cả mọi người gì gì đó kia. Tôi chỉ muốn bảo vệ tốt bản thân, để chính mình sống lâu hơn một chút. Hi vọng cục trưởng có thể thành toàn!"

Hứa Thâm rất đồng cảm, hắn ở bên cạnh, liên tục gật đầu.

Liễu Tích Xuyên liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, mí mắt khẽ giật giật, chợt quay sang Mục Tuyết tận tình khuyên bảo: "Tôi biết, suy nghĩ của cô cũng rất bình thường, nhưng cô nhẫn tâm nhìn khư cấp C hoạ loạn (gieo rắc tai họa và hỗn loạn) bốn phía sao? Cô nhẫn tâm nhìn những trảm khư giả mới còn chưa trưởng thành kia phải lên tiền tuyết sao? Bọn họ còn chưa thích ứng với sợ hãi sẽ gặp phải khi chiến đấu cùng khư cấp D, đã phải cầm binh khí lên đi nghênh chiến khư cấp C, thậm chí còn bị cuốn vào sự kiện cấp B trở thành pháo hôi sao?"

"Cô nhẫn tâm nhìn những gia đình kia bị khư phá hoại, trở thành cửa nát nhà tan sao?"

"Số lượng cô nhi viện ở khắp nơi đã quá nhiều rồi. Và ngoại trừ chúng ta, biết bao cô nhi trôi dạt khắp nơi kia, còn có thể dựa dẫm vào ai nữa? Nói gì thì nói, chúng ta cũng không thể im lặng ngồi một chỗ, trông mong những thế lực khác đi diệt khư?"

"Cô thật sự nhẫn tâm sao?"

Mục Tuyết bình tĩnh nói: "Nhẫn tâm."

Liễu Tích Xuyên: "..."

"Thế đạo này quá đen tối, khư lại không thể chém hết. Năm đó, khi tôi ở trong sự kiện khư thú kia, muốn cầu xin giúp đỡ, cũng chẳng có ai duỗi tay tới. Nếu không phải cục trưởng đi ngang qua, có lẽ tôi đã chết rồi." Mục Tuyết chăm chú nhìn Liễu Tích Xuyên, nói: "Qua nhiều năm như vậy, tôi đã nhận ra, bản thân mình không thể cứu vớt được nhiều người như vậy. Cái mạng này quá yếu ớt. Và hiện giờ, tôi chỉ muốn làm chuyện mà bản thân muốn làm thôi."

Liễu Tích Xuyên cũng chăm chú nhìn cô, nói: "Là tôi tự mình cứu mạng của cô, cũng là tôi mang cô về trong cục, bây giờ cô đã bước vào hình thái thứ hai, chẳng lẽ cô không nguyện ý ở lại giúp tôi sao? Cô cũng biết sự kiện cấp B cực kỳ hiếm phát sinh, lúc bình thường, tôi chỉ cần cô giải quyết một ít sự kiện khư cấp C nan giải… sẽ không uy hiếp đến tính mạng của cô."

"Tôi hiểu, nhưng tôi đã báo đáp ân tình của cục trưởng rồi." Mục Tuyết nói: "Tính theo công lao, từ một năm trước, tôi đã có thể về hưu, nhưng vẫn một mực không xin. Bởi vì tôi biết một năm sau cục trưởng cần nhân thủ tiến vào động khư, cho nên tôi đã lựa chọn hoãn lại. Lần này có ba kiện khư binh, cùng một năm trảm khư này, tôi đã báo được ân rồi."

Sắc mặt Liễu Tích Xuyên thay đổi, ông ấy lập tức rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Liễu cục mới nhẹ giọng nói: "Vậy sau khi cô về hưu, cô dự định làm gì? Trở lại sinh hoạt bình thường ư? Nhưng theo tôi được biết, nhân viên trảm khư như chúng ta rất khó quay lại cuộc sống bình thường. Cô có thể nhìn thấy khư, kiểu gì cũng sẽ trông thấy một ít khư nhỏ yếu, tự do đi lại trong hiện thực. Đến lúc ấy, cô có thể phớt lờ chúng nó sao? Thêm nữa, cô có thể quên những kí ức thống khổ khi bản thân đã từng là nhân viên trảm khư sao?"

Mục Tuyết khẽ lắc đầu: "Không giống. Nằm trong nhà nhớ lại nỗi khổ cực lúc đi làm, và thực sự đi làm để chịu khổ cực, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Liễu Tích Xuyên yên lặng.

"Chờ sau khi về hưu, tôi muốn đi nội thành." Mục Tuyết nói: "Cho nên tôi nhất định phải về hưu, miễn cho liên luỵ đến trong cục."

"Cô muốn đi nội thành?" Hứa Thâm có ngạc nhiên.

Sở Bạch cũng nhìn Mục Tuyết. Gã biết Mục Tuyết có tâm tư về hưu, nhưng không ngờ sau khi về hưu, cô lại muốn đến nội thành.

Nhưng suy cho cùng, nội thành cũng là nơi mà tất cả mọi người đều hướng tới. Nó giống như vườn Địa Đàng vậy.

Mục Tuyết muốn đến đó cũng rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment