Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 328 - Chương 328. Phẫn Nộ Vĩnh Viễn Không Giải Quyết Được Vấn Đề…

Chương 328. Phẫn Nộ Vĩnh Viễn Không Giải Quyết Được Vấn Đề… Chương 328. Phẫn Nộ Vĩnh Viễn Không Giải Quyết Được Vấn Đề…

"Cô muốn đi nội thành làm gì?" Liễu Tích Xuyên nhíu mày, ông ấy rất hiểu Mục Tuyết, cô không phải loại người truy cầu thứ hòa bình và phồn vinh giả dối của nội thành.

"Tiểu Ly đang gặp chút phiền phức, hiện tại cô ấy cần người hỗ trợ." Mục Tuyết nhìn ông ấy chăm chú, rồi nói.

Liễu Tích Xuyên giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng tới cuối cùng, ông ấy cũng không nói gì.

‘Cô bé kia gặp phải phiền phức rất lớn...’ Ông ấy than thầm một tiếng rồi nói: "Đó là chuyện của Giang gia, cả cô hay tôi đều không thể can thiệp vào được."

"Tôi biết, nhưng tôi cũng biết hiện tại cô ấy đang cần có người bên cạnh." Mục Tuyết nói.

Liễu Tích Xuyên cau mày nói: "Nhưng cô lại không biết, tòa lầu đang nghiêng, bất cứ ai cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời. Cô đi, cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể chôn cùng một chỗ mà thôi."

"Có lẽ vậy." Mục Tuyết nói khẽ: "Nhưng tôi chỉ muốn làm chút chuyện mà bản thân muốn làm, muốn gặp người mà bản thân muốn gặp, muốn báo ân tình mà bản thân nên báo, không hơn."

"Con bé kia đã ngốc, cô còn ngốc hơn..." Liễu Tích Xuyên hơi hơi nhếch miệng, cảm thấy nhức răng vô cùng.

Cả hai cô bé này đều là thứ nhóc con bốc đồng, mà hết lần này tới lần khác, tính tình còn bướng bỉnh như vậy.

Ông ấy biết Mục Tuyết không có người thân, lại coi cô bé kia là bạn bè tốt nhất của mình, mới tùy tiện làm bậy như thế.

"Cô đã nghĩ kỹ chưa? Phải biết rằng, sau khi đi một chuyến này, chưa chắc cô còn có thể trở về." Liễu Tích Xuyên chăm chú nhìn cô ấy.

Mục Tuyết không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không chút thay đổi, đã nói lên quyết tâm của cô.

Liễu Tích Xuyên thấy bản thân không thể khuyên được nữa, chỉ có thể lắc đầu, khoát tay nói: "Vậy cô đi đi, hi vọng cô sẽ không hối hận."

"Đa tạ." Mục Tuyết khẽ gật đầu, cảm ơn xong đã muốn rời đi.

Hứa Thâm vội vàng giữ cô lại, hỏi: "Đội trưởng, cô vừa nói Tiểu Ly, là Ly tỷ sao?"

Mục Tuyết nhìn Hứa Thâm, đôi mắt hơi hơi chớp động, nói: "Không sai."

"Ly tỷ đã xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Thâm trầm giọng nói.

"Khục!" Dường như Liễu Tích Xuyên đột ngột nhiễm bệnh, chỉ thấy ông ấy liên tiếp ho khan kịch liệt, còn dùng tay đấm đấm vào lồng ngực.

Mục Tuyết đang muốn ứng phó hai câu, lại thấy Liễu Tích Xuyên phát bệnh, khiến cho lời nói đã tới bên miệng lại ngừng, chỉ lạnh nhạt đáp: "Cậu chớ học tôi, trong cục còn cần cậu chiếu cố, một mình Sở Bạch chưa chắc đã có thể trấn áp được. Cục trưởng ký thác kỳ vọng rất cao vào cậu, mà cậu còn chưa báo đáp đâu."

‘Làm sao cô biết tôi không trấn áp được?’ Sở Bạch đứng bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt vuốt mũi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Mục Tuyết nói xong, liền tránh khỏi tay Hứa Thâm, cứ thế rời khỏi phòng làm việc.

Hứa Thâm nhíu mày, hắn quay đầu nhìn cục trưởng vẫn đang đấm ngực ho khan, nói: "Cục trưởng, Ly tỷ là người của Giang gia. Có phải Giang gia kia là cao tộc trong nội thành, và bọn họ đang gặp nạn hay không?"

"Làm sao cậu biết được những chuyện này?" Liễu Tích Xuyên nhíu mày, bỗng nhiên ông ấy lại hết phát bệnh, không còn đấm ngực nữa.

"Là thật sao?" Hứa Thâm hỏi.

Liễu Tích Xuyên nhìn ánh mắt của Hứa Thâm, có chút đau đầu.

Ông ấy biết trước mặt mình lại là một nhóc con tính tình bướng bỉnh nữa, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Không sai, Giang Nguyệt Ly là người của Giang gia trong nội thành. Giang gia bọn họ là một trong những cao tộc của nội thành, nhưng hiện giờ bọn họ đang trên đà suy sụp. Vốn dĩ Giang gia kia ném con bé ngốc nọ tới thành Để chúng ta, coi như để nó rời xa chốn thị phi ấy. Ai biết đâu con bé nọ vẫn muốn chạy về, ai cũng không ngăn được."

Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi, dù trong lòng hắn cũng có suy đoán, nhưng không nghĩ tới sự thật lại chính là như vậy.

"Vậy Giang gia gặp phải khó khăn gì?" Hứa Thâm không nhịn được, lập tức mở miệng hỏi.

Liễu Tích Xuyên tức giận lườm hắn một cái, nói: "Cậu đừng làm chuyện dại dột giống con bé kia. Đúng là Giang gia gặp phải phiền phức, nhưng các cậu cũng không ngẫm lại mà xem, cao tộc người ta có địa vị hiển hách cỡ nào, nội tình thế lực ra sao, mà người ta còn không thể ứng phó nổi phiền phức, thì cậu cho rằng bản thân mới đạt đến hình thái thứ hai, có thể nhúng tay vào sao?"

"Ở trước mặt Cao tộc, hình thái thứ hai nhiều nhất cũng chỉ có thể làm đội trưởng đội hộ vệ mà thôi, nếu biểu hiện tốt, có lẽ bọn họ sẽ ban thưởng dòng họ đó cho cậu, còn biểu hiện không tốt, cũng chỉ như thế mà thôi."

Qua chuyện của Mặc gia, Hứa Thâm cũng hiểu được điểm này rồi. Nhưng hắn vẫn chưa nhận được đáp án cho câu hỏi của mình: "Vậy đến tột cùng là bọn họ gặp phải phiền phức gì?"

Liễu Tích Xuyên có chút bất đắc dĩ, đành thở dài nói: "Tôi cũng không biết nhiều, nghe nói, một phần phiền phức là do quân vương của Giang gia gặp phải một ít vấn đề, phần khác có liên quan tới thù oán năm xưa giữa Giang gia và những cao tộc khác. Tóm lại, tình cảnh hiện giờ của Giang gia cực kỳ tồi tệ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị huyết tẩy (tắm máu, tàn sát…). Và ở thời điểm này, rời xa Giang gia mới là lựa chọn tốt nhất. Ngay cả những thế lực ngày thường có quan hệ tốt với Giang gia, đều mong mỏi có thể thoát ly mối quan hệ này… Cũng chỉ có con bé ngốc nghếch kia, đã biết còn chủ động quay lại."

Ông ấy nói xong, lại liên tục lắc đầu.

Sắc mặt Hứa Thâm trở nên khó coi, Ly tỷ sẽ bị huyết tẩy sao?

Nếu chuyện này thực sự xảy ra, chẳng phải ân tình tặng mặt nạ cũng như hai lần chiếc mặt nạ ấy cứu tánh mạng của hắn, hắn không còn cơ hội báo đáp nữa sao?

"Tốt nhất là cậu đừng nên làm chuyện dại dột." Liễu Tích Xuyên lo lắng Hứa Thâm sẽ kích động, lại tức giận nói: "Dù cậu có cũng học theo con bé kia, nhiều nhất cũng chỉ cùng nó đi chịu chết mà thôi, không có ý nghĩa gì hết."

Hứa Thâm im lặng.

"Ở lại trong cục, cậu còn có tiền đồ tốt. Với thực lực hiện giờ của cậu, chỉ cần ngày sau khi chấp hành nhiệm vụ cẩn thận hơn một chút, muốn sống đến độ tuổi như lão Vương kia cũng không thành vấn đề." Liễu Tích Xuyên chân thành nói với Hứa Thâm: "Tôi biết trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng trên đời này, luôn luôn sẽ phát sinh những chuyện mà chúng ta không thể thay đổi được. Và điều cậu cần làm chính là thừa nhận nó. Đó gọi là trưởng thành. Nên nhớ, không phải tất cả mọi chuyện, đều có thể nghịch chuyển được dưới cơn tức giận. Phẫn nộ vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể bị người khác nắm lấy cơ hội giải quyết cậu thôi."

Bình Luận (0)
Comment