Hứa Thâm nhìn về phía Liễu cục, nói: "Cục trưởng, ngài cũng không giúp được Ly tỷ sao?"
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên khẽ biến, ông ấy im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi bất lực, tuy cục Khư Bí chúng ta là thế lực chính thống, cũng có chỗ dựa tại nội thành, nhưng… chuyện này có liên quan đến tranh đấu giữa cao tộc, và một khi bọn họ chưa đạt tới trình độ thỏa mãn lợi ích, không một ai dám tùy tiện nhúng tay vào cuộc chiến này, trừ phi là kẻ mãng phu ngốc nghếch nào đó."
Lợi ích...
Hứa Thâm nắm chặt hai tay, nhưng rất nhanh lại buông ra. Hắn hiểu những lời Liễu cục nói chính là sự thật.
Hay nói cách khác, hiện thực lạnh như băng chính là như vậy.
Và kể cả khi hắn tiến vào nội thành cũng không thể hỗ trợ được Ly tỷ, dù sao với tình huống trước mắt của hắn, với một người hoàn toàn không biết gì về nội thành như hắn, nhiều nhất chỉ có thể làm một tay đấm, nhưng hắn có thể giải quyết được mấy người?
Nếu hắn bước vào hình thái thứ ba...
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động.
Lại nói, đúng là từ sau khi hắn bước vào hình thái thứ hai, vẫn chưa từng nghe ai nói, cần phải làm thế nào mới có thể tiến vào hình thái thứ ba.
Mà vấn đề này, lại không thích hợp để hỏi ở thế giới Linh Quang, chỉ có thể hỏi cục trưởng hoặc hội Truy Quang mà thôi.
"Tuy lần này cậu lập được công lao to lớn, nhưng nếu cậu muốn xin về hưu, tôi sẽ không phê chuẩn ." Liễu Tích Xuyên đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Thâm, khẽ đặt tay lên bờ vai hắn, sau đó cất lời thấm thía nói: “Hứa Thâm à, cậu còn trẻ, cần phải nắm giữ tương lai của bản thân, đừng cố chấp liều mạng, muốn bảo hộ hết thảy trong khi bản thân mình còn chưa đủ sức lực. Làm như vậy cũng tương đương với tự mình hủy diệt bản thân."
‘Nhưng có một vài thứ, khi đã bỏ lỡ rồi, sẽ vĩnh viễn mất đi’...
Hứa Thâm im lặng một chút rồi nói: "Tôi đã hiểu, cục trưởng."
Liễu Tích Xuyên thấy Hứa Thâm chịu nghe lời khuyên bảo, thoáng thở phào một hơi, nói: "Hiểu được là tốt rồi. Đừng học theo tính cách cứng đầu của con bé ấy. Được rồi, từ hôm nay trở đi, Sở Bạch sẽ tọa trấn trong cục, tiếp nhận vị trí của lão Vương, còn cậu tiếp nhận chức vị đội trưởng của biên đội số một của cậu ấy. Lúc trở về, tôi sẽ điều một vài người hữu dụng vào biên đội số một, cũng như sẽ cố gắng hết mức tránh để cậu phải tự mình ra tay xử lý một vài nhiệm vụ nhỏ."
"Trên phương diện phúc lợi đãi ngộ, cậu và Sở Bạch ngang nhau. Về sau, trong cục phải dựa vào hai người các cậu trấn thủ, sinh tử của trăm vạn con dân khu Hắc Quang, đều giao vào trong tay hai người!"
Sở Bạch khẽ gật đầu. Trước khi xuất phát đi động khư, gã đã biết được kết quả này rồi.
Hứa Thâm nói: "Cục trưởng, tôi muốn điều những thành viên ban đầu của biên đội số hai đến biên đội số một. Bọn họ đều là đội viên lão luyện, và tôi cũng quen thuộc với họ."
"Được." Liễu Tích Xuyên không hề suy nghĩ đã mở miệng đồng ý rồi.
"Nếu không có chuyện gì, vậy tôi cáo từ trước đây." Sở Bạch nói với Liễu Tích Xuyên.
Hứa Thâm nói: "Tôi cũng vậy."
"Được, các cậu cũng mệt mỏi rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi đi." Liễu Tích Xuyên cũng không tiếp tục giữ bọn họ ở lại thêm nữa.
Chờ sau khi hai người rời khỏi, cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Liễu Tích Xuyên quay về chiếc ghế của mình.
Mỹ Nhã, người còn ở lại, do dự một chút mới nói: "Cục trưởng, chuyện của tôi..."
“Lần này cô biểu hiện không tồi, nhưng tôi vẫn cần cân nhắc thêm về chuyện của cô." Sắc mặt Liễu Tích Xuyên đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Mỹ Nhã cắn môi, tựa như muốn nói điều gì nhưng trong lòng có chút kiêng kị, cuối cùng, cô ấy chỉ nhìn thoáng qua Lý Mỹ Na bên cạnh. Ánh mắt hai người giao nhau, Lý Mỹ Na lắc đầu một cái cực kỳ nhẹ, dường như cái lắc đầu này đã làm Mỹ Nhã tiêu tan hết ý chí, cô ấy lập tức cúi đầu nói: "Vậy tôi cũng đi về trước ."
"Ừm, đi thôi." Liễu Tích Xuyên bình tĩnh đáp.
Chờ sau khi Mỹ Nhã rời đi, Lý Mỹ Na nhẹ giọng nói: "Lần này có không ít người đi, nhưng số lượng khư binh do bọn họ nộp lên hơi ít."
"Khẳng định có người nuốt riêng, nhưng cũng chẳng sao. Hẳn là bọn họ sẽ không ngốc đến mức mang bán những món khư binh ấy, khẳng định sẽ giữ lại cho bản thân dùng." Liễu Tích Xuyên nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt trở nên thâm thúy, nói: "Chỉ cần bọn họ còn giữ lại cho chính mình dùng, cũng tương đương với làm việc cho cục chúng ta, có giao lên hay không cũng không khác gì nhau.”
Lý Mỹ Na gật đầu, nói: "Còn chuyện Hứa Thâm ở hội Truy Quang bên kia, chúng ta không để cậu ấy lựa chọn sao?"
"Không vội." Mặt Liễu Tích Xuyên không chút thay đổi, nói.
...
...
"Chúc mừng." Hứa Thâm và Sở Bạch, một trước một sau, cùng rời khỏi văn phòng cục trưởng, rồi theo bậc thang bước ra bên ngoài cục Khư Bí, tới khi cả hai sắp đi theo những hướng khác nhau, đột nhiên Sở Bạch nói với Hứa Thâm.
Hứa Thâm nói: "Anh cũng vậy, chúc mừng."
Sở Bạch liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Tôi biết được một chút chuyện của Giang gia, nhưng tôi đề nghị cậu đừng đi nhúng tay vào vũng nước đục này."
"Hả?" Hứa Thâm nghi hoặc nói: "Dường như anh và Mục Tuyết đều biết được không ít điều.”
"Dù sao thời gian chúng tôi đảm nhiệm chức vị đội trưởng của thê đội thứ nhất cũng lâu hơn cậu, chờ sau khi cậu nhậm chức, có thể vào kho tư liệu trong cục tùy tiện lật xem. Có vài loại tư liệu chỉ đội trưởng mới được quyền tra xét." Sở Bạch nở nụ cười rồi nói: "Tuy chúng ta ở thành Để, nhưng suy cho cùng, cục Khư Bí cũng là thế lực chính thống, trong tư liệu có khá nhiều đoạn giới thiệu về nội thành, tuy chỉ là một vài dòng tóm lược khá sơ sài, nhưng vẫn đủ để chúng ta lý giải."
Hứa Thâm hiểu ý của gã, lập tức nói: "Đa tạ."
"Cục trưởng nói đúng đó." Sở Bạch vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, nói: "Sống sót không dễ dàng, đừng tùy tiện đi chịu chết."
Nói xong, gã trực tiếp xoay người rời đi.
Hứa Thâm nhìn theo bóng dáng gã, bỗng rơi vào trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn cũng xoay người rời đi.
Hứa Thâm trở lại trang viên đại bản doanh của biên đội số hai, gặp được Mục Tuyết và hai người Cố Thu Phong, La Hoa.
Tiểu đội bọn họ từng có năm người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại bốn.
Trước đó không lâu, Hứa Thâm vừa mất đi đội trưởng Chu Dã, không nghĩ tới hiện giờ, gần như hắn chỉ đảo mắt một cái, lại mất đi một vị đội viên mạnh mẽ…
Vận mệnh của trảm khư giả bọn họ lại dễ dàng bị hao tổn như thế, khiến cho một ý niệm nào đó trong đầu hắn, đang không ngừng được khuyến khích, tựa như sắp có xu hướng lan tràn ra.