Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 330. Kẻ Không Có Trái Tim…

Chương 330. Kẻ Không Có Trái Tim… Chương 330. Kẻ Không Có Trái Tim…

"Hứa Thâm, Mục tỷ nói cô ấy muốn về hưu, muốn rời đi đó. Cậu đã biết chuyện này chưa?" Cố Thu Phong và La Hoa vừa nhìn thấy Hứa Thâm trở về, đã vội vàng đi lên hỏi.

Hứa Thâm đưa mắt nhìn Mục Tuyết, rồi khẽ gật đầu.

Mục Tuyết nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thâm, lập tức hiểu hắn đã có lựa chọn của bản thân mình rồi, từ đáy mắt cô xẹt qua một mảnh giễu cợt, chợt trở nên hờ hững nói: "Lựa chọn của cậu là chính xác, sống sót mới là quan trọng nhất."

"Hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau." Hứa Thâm nhìn cô.

"Tại nội thành hay tại thành Để?" Mục Tuyết hỏi lại một câu, chợt cười cười rồi xoay người lên lầu.

Hiển nhiên, trong suy nghĩ của cô, những lời Hứa Thâm vừa nói chỉ là một câu khách sáo mà thôi.

Điều này khiến trong lòng cô khó tránh khỏi dâng lên một chút thất vọng.

Tiểu Ly ngốc kia quá mức hoa si, tuy tiềm lực của Hứa Thâm không tồi, trưởng thành cũng rất nhanh, nhưng hắn lại là người không có trái tim, dù có điều kiện tốt hơn nữa cũng vô dụng.

Chung quy lại, chiếc mặt nạ kia đã trao nhầm người rồi.

Hứa Thâm nhìn theo bóng dáng Mục Tuyết lên lầu, bỗng trở nên yên lặng không nói gì, cũng có thể là ngay trong lúc này, hắn chẳng biết bản thân nên nói điều gì mới đúng.

"Cái gì mà thành Để hay nội thành?" Cố Thu Phong sững sờ nói.

La Hoa nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ Mục đội muốn về hưu để tới nội thành?"

"Mục tỷ muốn dời đi sao?" Cố Thu Phong có chút mừng rỡ.

Gã thật tâm cảm thấy vui vẻ thay Mục Tuyết, nhưng rất nhanh, gã lai nhớ tới cảm thụ lúc bọn họ trở về, sắc mặt nhanh chóng ủ rũ xuống, hỏi: "Có phải sau khi chuyển dời thân phận hộ tịch đến nội thành, Mặc gia kia sẽ không khinh thường chúng ta như vậy nữa không?"

"Có lẽ là thế."

...

...

Hứa Thâm rời khỏi trang viên nọ, quay về khu phố Nham La.

Hắn vừa quay về, Trương Lệ Dao đã tìm tới tận cửa, vui vẻ chúc mừng hắn.

Ngoài ra, cô ấy còn đưa tới không ít lễ vật mà đám phú hào khắp nơi biếu tặng.

Trong danh sách này, có không ít người là những phú hào có tên trong danh sách bảo vệ, có một vài người nằm ngoài danh sách bảo vệ, thậm chí còn có một vài quà tặng tới từ những xí nghiệp cỡ lớn, tầm cỡ vượt khu.

"Biết được đại nhân bình an trở về, Dao Dao mừng muốn chết." Giọng nói của Trương Lệ Dao trở nên cực kỳ nũng nịu: "Dao Dao đã tự chủ trương, truyền tin tức đại nhân được thăng chức ra ngoài, bọn họ đều phát thư chúc mừng đến."

Hứa Thâm giật mình, khó trách trước sau chỉ qua có nửa ngày, vậy mà những người này lại biết được chuyện của hắn rồi.

"Về sau bớt tự chủ trương đi." Hứa Thâm bình tĩnh nói, đồng thời cũng vươn tay nhận hết đống lễ vật.

Trương Lệ Dao thấy Hứa Thâm không thật sự tức giận, cũng cười hì hì liên tục gật đầu.

Đô đô.

Đột nhiên dụng cụ truyền tin của Hứa Thâm reo vang. Hắn cầm lên, quan sát một hồi. Thứ vừa réo vang không phải dụng cụ truyền tin của cục Khư Bí, mà là của Đại Lỵ Lỵ. Hắn lập tức phất tay để Trương Lệ Dao rời đi.

Chờ cô ấy đi xa, Hứa Thâm mới nhận cuộc gọi: "Gấp như vậy sao?"

Giọng nói của Đại Lỵ Lỵ truyền đến, cô ấy cười nói: "Đám người Viên Viên tỷ đã sớm trở lại, hiện giờ chỉ thiếu một mình lãnh sự đại nhân thôi."

"Đã biết, tôi đi ngay đây." Hứa Thâm bình tĩnh nói.

"Ừm ừm."

Hứa Thâm lại xuống lầu, tự mình lái xe tới hội Truy Quang.

Hắn đã tới đây mấy lần, đã sớm ngựa quen đường cũ, lập tức đi thẳng lên thang máy, vào tầng làm việc của thủ lĩnh.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Hứa Thâm đã trông thấy Đại Lỵ Lỵ đang chờ tại đoạn hành lang gấp khúc.

Cô ấy vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đã vội vàng đi lên nghênh đón: "Tất cả mọi người đang ở trong phòng họp chờ ngài đó. "

"Ừm." Hứa Thâm đi theo Đại Lỵ Lỵ bước vào phòng họp.

Ánh mắt Hứa Thâm đảo qua, lần này hắn nhìn thấy trên số ghế thủ lĩnh đã có thêm hai bóng người.

Tổng cộng có chín vị thủ lĩnh.

Ngoài những người cũ, còn có thêm Chu Viên Viên và một người được lựa chọn khác đang ngồi trên hai chiếc ghế thủ lĩnh cuối cùng.

"Yêu, người bận rộn của chúng ta đến rồi." Một giọng nói âm dương quái khí vang lên, đúng là vị thanh niên từng đi qua "Chợ rau" kia.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn đối phương một cái, đúng là lúc trước địa vị của bọn họ khác biệt, nhưng hiện giờ đã ngang hàng. Hơn nữa từ sau khi Hứa Thâm săn giết đoàn người Mặc gia động khư, lại chứng kiến cảnh tượng nội thành, coi như những chuyện khiến hắn luôn cân nhắc, tự hỏi bản thân cũng sâu sắc hơn bao giờ hết.

Luôn giữ thái độ cẩn thận và cảnh giác khi đối mặt với những điều không biết.

Đô đô.

Bỗng nhiên, dụng cụ liên lạc trong tay hắn vang lên.

Hứa Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin tức từ cục Khư Bí, người gọi tới là Mặc Tiểu Tiểu.

Hắn lập tức rời khỏi phòng họp, ra bên ngoài, nhận cuộc gọi: "Tiểu Tiểu?"

"Nghe nói khi mấy người từ động khư trở về, đã bị Mặc gia gây khó dễ?" Mặc Tiểu Tiểu vội vàng hỏi, trong giọng nói lộ ra chút quan tâm, lo lắng.

Hứa Thâm cảm thấy vô cùng ấm áp, nhanh chóng đáp lời: "Không có việc gì, chờ lúc nào trở về tôi sẽ kể cho cô nghe sau, vừa lúc tôi cũng muốn đi tìm cô. Nhưng hiện giờ tôi đang có chút việc."

"Được rồi, tôi sẽ chờ cậu." Mặc Tiểu Tiểu nói xong, vội vàng cúp máy.

Hứa Thâm nhìn giao diện di động lấp lánh sáng, trên môi khẽ nở nụ cười, sau đó thu lại dụng cụ truyền tin. Trong quá trình ngắn ngủi này, vẻ mặt hắn cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng xuống, hắn lại lần nữa đẩy cửa đi vào phòng họp.

"Đúng là người bận rộn nha." Thanh niên kia cười khẩy nói: "Là điện thoại của cục Khư Bí hay là của một đại mỹ nhân nào đó?"

Hứa Thâm nhìn về phía đối phương, nói: "Đây là lần thứ hai, nếu anh còn nói chuyện với tôi theo kiểu đó, thì đừng trách tại sao tôi lại đánh anh."

Thanh niên sửng sốt, lập tức vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: "Mày nói lại lần nữa xem? Vừa trở thành hình thái thứ hai được vài ngày, cánh đã cứng cáp rồi?"

“Sưu” một tiếng, Hứa Thâm ném đi một khúc xương, rồi hung hăng lao tới.

Bóng dáng thanh niên kia chợt nhoáng lên một cái, vội vàng tránh đi.

Khúc xương nọ khảm thẳng vào vách tường sau lưng gã, có thể thấy được lực đạo lớn tới mức nào.

"Mày muốn chết!" Thanh niên nọ nhìn thấy Hứa Thâm thực sự dám động thủ, lập tức nổi giận đùng đùng, không nhịn được cũng lao về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment