Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 331 - Chương 331. Hoan Nghênh Thống Lĩnh Mới!!!

Chương 331. Hoan Nghênh Thống Lĩnh Mới!!! Chương 331. Hoan Nghênh Thống Lĩnh Mới!!!

Trung niên thủ lĩnh bên cạnh cũng vội vàng đạp ra, chặn lại đòn tập kích của thanh niên nọ. Hai người đều đứng tại bàn hội nghị… Đúng rồi, là thân hình ở ngay giữa cái bàn đó. Hiển nhiên lúc này, bọn họ đều tiến vào trong Khư giới rồi.

"Im lặng một chút!" Trung niên thủ lĩnh ngồi bên trên, trầm giọng nói: "Nơi này là phòng họp, không phải sân chiến đấu, muốn đánh đừng có đánh ở chỗ này!"

"Khanh khách...." Cô gái quyến rũ thành thục kia lập tức ném ánh mắt châm chọc nhìn thanh niên: "Nếu cậu thích đánh nhau như vậy, vì sao không đi tìm khư đánh nhau chứ?"

"Anh đừng ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học!" Thanh niên cả giận nói với vị trung niên kia.

Trung niên mang theo vẻ mặt cực kỳ ưu thương, nói: "Đều là người một nhà, đừng làm như vậy, cậu ấy cũng là người một nhà...."

"Đại thủ lĩnh vẫn còn ngồi đây đó, tất cả bình tĩnh một chút đi." Một vị thủ lĩnh bên cạnh mở lời khuyên can.

Thanh niên kia đưa mắt nhìn vị trung niên thủ lĩnh bên trên, từ trong đáy mắt hiện ra một mảnh kiêng kị. Sau đó, gã mang theo vẻ mặt âm trầm, trở về chỗ ngồi. Suốt đoạn đường này, ánh mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Tao thật muốn nhìn xem, mày kiêu ngạo như vậy, thì lần này mang về được bao nhiêu khư binh."

"Không cần mày quan tâm." Hứa Thâm hừ lạnh, đã chuẩn bị xong tâm lý, vậy mà không thể công kích đối phương, hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Hai người yên lặng một chút. Hứa Thâm, trong hội cho cậu đi theo cục Khư Bí hành động, vậy mà cậu lại trở về cục Khư Bí trước, không lẽ đã nộp khư binh cho bên kia rồi?" Lão giả khác nói.

Hứa Thâm trông thấy các vị thủ lĩnh khác đều nhìn qua bên này, trong lòng cũng biết, hẳn là tất cả bọn họ đều có chung một mối lo. Hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ thấy bàn tay vung lên, bốn kiện khư binh đã rơi xuống bàn.

"Tổng cộng có năm kiện, chuyện gì nên làm, tôi đã làm hết sức."

Có người nhìn về phía khúc xương vẫn còn khảm trên tường, mới phát hiện ra, nó cũng là một kiện khư binh.

Vị thủ lĩnh bên cạnh cầm bốn kiện khư binh trên bàn lên, một đám bắt đầu kiểm tra đo lường, rất nhanh đã xác nhận chúng đều là hàng thật.

Tuy hiệu quả không giống nhau, cũng tương đối bình thường, không phải khư binh đặc thù gì đó, nhưng tổng cộng năm kiện cũng coi như thành quả tương đối phong phú.

Vài khư binh có hiệu quả bình thường, nhưng có thể dung hợp cùng khư binh mạnh mẽ, bởi vậy bất cứ một kiện khư binh nào cũng có giá trị, vấn đề là bọn họ có thể tìm được một kiện khư binh khác phù hợp với nó hay không.

"Miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ thôi." Thanh niên cười lạnh: "Tao còn tưởng mày sẽ mang về tám kiện, mười kiện chứ!"

"Dù thực sự mang về nhiều như vậy, chưa chắc người ta đã bỏ được mà lấy ra toàn bộ đâu. Và kiểu gì ở cục Khư Bí bên kia cũng phải nộp lên ít nhất là một hai kiện rồi?" Có thủ lĩnh khác khẽ cười nói, nhưng vẻ mặt người này lại rất lạnh nhạt.

Ánh mắt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng, hắn không nói gì.

Tuy người khác cũng biết kiểu gì Hứa Thâm cũng giấu riêng một ít, nhưng đây vốn là chuyện không thể làm khác được. Ai đi động khư mà không giấu riêng một ít khư binh? Lúc trước, bọn họ cũng vậy cả thôi.

Cho nên trong hội mới có chỉ tiêu nhiệm vụ tương ứng.

Nếu có thể vừa giấu riêng thật nhiều vừa hoàn thành nhiệm vụ, đó gọi là bản lĩnh cá nhân.

"Không tồi." Trung niên thủ lĩnh đã xác nhận xong năm kiện khư binh, lập tức xếp đống chúng nó trên cái bàn trước mặt. Gã nở nụ cười, nói với Hứa Thâm: "Vất vả rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi là đại thủ lĩnh trong hội, cậu cứ gọi tôi là Mộc Vương. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là thống lĩnh mới trong hội, cũng giống như bọn họ, tài nguyên trong hội đều sẽ mở ra cho cậu!"

"Bất cứ ai khiêu khích cậu, cũng là khiêu khích hội Truy Quang, chắc chắn sẽ lọt vào đả kích lôi đình!"

Hứa Thâm khẽ gật đầu, nói: "Tôi hiểu."

Nhưng thủ lĩnh khác thấy vậy, đều đứng dậy, thanh niên kia để lộ ra vẻ mặt khinh thường, nhưng vẫn đứng lên theo.

"Hoan nghênh thống lĩnh mới!" Theo lời nói của Mộc Vương vang lên, những người khác đều cao giọng nói.

"Từ nay về sau, mọi người vinh nhục nhất thể (cùng vinh cùng nhục)!" Mộc Vương nhìn về phía thanh niên, nói: "Có mâu thuẫn gì, hai người có thể lén giải quyết, nhưng không được làm loạn." Nói xong, gã quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm: "Cũng không thể làm ảnh hưởng tới lợi ích trong hội, không thể mượn tay người ngoài công kích người trong hội, lại càng không thể bán đứng thủ lĩnh khác trong hội. Hai người có hiểu hay không?”

Lời này của gã là cả hai bên cùng gõ, nhưng ngay khi gã nói xong một câu cuối cùng, lại quét mắt nhìn về phía những thủ lĩnh khác, hiển nhiên, đây cũng là lời nhắc nhở cho chung tất cả mọi người.

Và khẳng định rằng những người khác đều hiểu được điểm ấy, chẳng qua vẻ mặt bọn họ vẫn thật dửng dưng, tựa như muốn dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

"Nếu để tôi biết có ai trong số mấy người, đã bán đứng thành viên trong hội, thì không cần biết người đó chạy trốn tới nơi nào, trước mặt bọn họ chắc chắn sẽ là một con đường chết!" Ánh mắt Mộc Vương lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nói: "Nhớ kỹ, bất cứ nơi nào có ánh sáng, tất có bóng dáng Truy Quang chúng ta. Và không cần biết là thành Để hay nội thành, hết thảy đều không có chỗ ẩn giấu!"

"Nơi nào có ánh sáng, tất có bóng dáng Truy Quang chúng ta!" Có thủ lĩnh nói nhỏ.

Đây là giáo điều và tín ngưỡng của hội Truy Quang.

Cái tên hội Truy Quang, cũng xuất hiện vì lý do này, đám người bọn họ cư trú trong hắc ám, nhưng luôn truy tìm quang minh.

"Ngồi xuống cả đi." Mộc Vương ngồi xuống, rồi nhẹ giọng nói với Hứa Thâm: "Cậu cũng ngồi xuống đi."

Hứa Thâm nhìn thoáng qua mọi người, rồi đi tới bên cạnh Chu Viên Viên, ngồi xuống.

Tới nơi, hắn bỗng nhìn thấy Chu Viên Viên lén lút giơ ngón tay cái với mình ở dưới gầm bàn, trong đôi mắt sáng của cô lộ ra ý cười.

Hứa Thâm thoáng kinh ngạc một chút, chợt đưa mắt nhìn thanh niên kia, rồi khóe miệng hắn cũng không khỏi mỉm cười, xem ra gã không mấy được lòng người khác.

Thanh niên nọ nhìn thấy Hứa Thâm cười với mình, trong lòng không sao hiểu nổi, lập tức ném qua một cái nhìn đầy khinh thường. Hiện giờ mới muốn lấy lòng hả? Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment