Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 332 - Chương 332. Cậu Có Nguyện Ý Buông Bỏ Thân Phận…

Chương 332. Cậu Có Nguyện Ý Buông Bỏ Thân Phận… Chương 332. Cậu Có Nguyện Ý Buông Bỏ Thân Phận…

"Dường như ở nơi này còn thiếu một người nữa." Hứa Thâm nhìn về phía thanh niên đang ngồi bên cạnh Chu Viên Viên. Hắn nhớ, lúc trước vẫn còn một người được đề cử nữa.

"Không về được." Chu Viên Viên cười khẽ.

Thanh niên bên cạnh khẽ gật đầu với Hứa Thâm, xem như chào hỏi, vẻ mặt người nọ tương đối dửng dưng, cũng chẳng có chút thương cảm nào vì trong hội vừa hao tổn một người.

Hứa Thâm thấy vậy, cũng chỉ gật gật đầu, xem tình huống của hai người Chu Viên Viên, hiển nhiên cả hai đều hoàn thành nhiệm vụ, chỉ không biết số lượng khư binh hai người này giấu riêng là bao nhiêu thôi.

"Mộc Vương, có một số người đã là thống lĩnh trong hội chúng ta, còn kiêm thêm vài chức vị khác. Phải chăng làm như vậy quá mức phân tâm rồi hay không?" Một thanh niên khác mở miệng nói.

Hứa Thâm nhìn về phía người nọ, lại phát hiện ánh mắt đối phương đang nhìn chính mình, hiển nhiên lời này trực tiếp ám chỉ hắn.

"Tôi cũng không muốn một ngày nào đó, mình bị bán đứng, thậm chí còn bị người của cục Khư Bí cầm lệnh truy nã tới tận cửa, nói tôi thả khư thú đi, muốn bắt tôi. Viễn cảnh này thật là đáng sợ!" Thanh niên nóng nảy kia còn khoa trương tới mức đưa hai tay ôm vai, lộ ra dáng vẻ run run sợ hãi, ngay sau đó lại nở nụ cười lạnh.

Mộc Vương nhìn về phía Hứa Thâm, lộp ra vẻ mặt nhã nhặn, nói: "Hứa Thâm, cậu có dự tính gì, hãy nói cho mọi người cùng nghe. Cổ nhân có câu, cá và tay gấu không thể cùng ăn, kiểu gì cậu cũng phải lựa chọn một bên. Liễu Tích Xuyên kia là một con cáo già. Lại nói, trong hội cũng có không ít lãnh sự nằm vùng tại cục Khư Bí, thêm một người như cậu cũng chẳng nhiều, ít đi một người như cậu cũng không thiếu. Hơn nữa, hiện giờ cậu đã là hình thái thứ hai, khẳng định là ông ta có thể đoán được cậu đã có một thân phận khác rồi, thậm chí còn trở thành thống lĩnh nữa. Cho nên chưa chắc, ông ta đã yên tâm về cậu, trừ phi cậu là người chủ động vạch trần thân phận này với ông ta, nhưng nói như vậy...."

Vẻ nhã nhặn trên mặt gã thoáng thu liễm lại, chỉ vẻn vẹn là nụ cười biến mất, thế nhưng cả gương mặt bỗng trở nên uy nghiêm và lãnh khốc, cực kỳ có khí thế.

Hứa Thâm nhìn thấy vẻ mặt của gã, bỗng nhiên lại hiểu được vì sao sau khi hắn trở về, Liễu Tích Xuyên không hề yêu cầu hắn đưa ra lựa chọn.

Quả nhiên con cáo già này thật khôn khéo....

Hứa Thâm thầm than, ít nhất là trên phương diện này, rõ ràng là Liễu Tích Xuyên càng giảo hoạt hơn Mộc Vương trước mắt. Ông ấy biết hội Truy Quang sẽ buộc hắn phải làm ra lựa chọn, nên bản thân không hề đề cập tới chuyện này.

Và trên thực tế, tuy Mộc Vương không phải là người chủ động nhắc tới, nhưng dưới tình huống những người khác cùng nhau bức bách, cuối cùng gã cũng chỉ có thể ngửa bài mà thôi.

"Suy cho cùng, cục Khư Bí vẫn là nơi nghe lệnh làm việc, còn ở đây là bản thân được đứng lên làm chủ, khẳng định là tôi sẽ chọn nơi này." Hứa Thâm bình tĩnh nói.

Mộc Vương khẽ gật đầu, gã tin tưởng chỉ cần Hứa Thâm không ngu, kiểu gì hắn cũng biết bản thân nên lựa chọn như thế nào.

Và cũng đúng như những gì Hứa Thâm vừa nói, có lẽ ở cục Khư Bí sẽ an ổn hơn, nhưng an ổn lại đồng nghĩa với không có thu nhập cao, lấy đâu ra những khoản thu béo bở như thống lĩnh trong hội bọn họ?

"Một khi đã như vậy, cậu tính toán khi nào sẽ xin về hưu?" Mộc Vương dò hỏi.

Hứa Thâm nói: "Hiện giờ tôi đã muốn xin rồi, nhưng cục trưởng không nỡ thả người."

Mộc Vương khẽ gật đầu: "Cũng đúng, khó khăn lắm cục Khư Bí mới có một hạt mầm tốt, khẳng định là ông ta không nỡ rồi, nhưng chẳng sao cả, cậu có thể đi theo trình tự chính quy, cứ đưa giấy xin nghỉ hưu tới tận tay bọn họ, nếu bọn họ không phê chuẩn, cậu sẽ không chấp hành nhiệm vụ. Cứ như vậy, nhiều nhất, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ tù cậu mà thôi. Tôi khá hiểu những thủ đoạn thường dùng của cục Khư Bí bên kia. Bọn họ không chiếm được, sẽ không để chúng ta có lời."

"Nhưng mà, trong hội sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu rời đi. Nhà tù của thành Để, còn không giam được hình thái thứ hai." Nói tới đây, gã nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, nói: "Chờ sau lúc rời đi, trong hội có thể giúp cậu xin một thân phận mới. Coi như từ đó về sau, cậu đã thay tên đổi họ, có thân phận của mình, có thể danh chính ngôn thuận đi lại trên đường cái. Kể cả khi gặp lại lão Liễu, còn bị ông ta phát hiện, ông ta cũng không có quyền bắt giữ cậu."

Hứa Thâm nhíu mày. Hắn nghĩ đến thủ đoạn thả khư đi của hội Truy Quang, hiển nhiên với bọn họ, làm một cái hộ tịch chỉ là trò trẻ con.

"Cậu có nguyện buông tha cho thân phận hiện tại, để chân chính gia nhập vào hội Truy Quang hay không?" Mộc Vương vẫn nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, chợt hỏi.

Những người khác cũng nhìn vào hắn, ánh mắt đầy nghiền ngẫm.

Riêng ánh mắt của thanh niên gấp gáp nóng nảy kia đầy vẻ châm chọc, tựa như gã đang đợi được nghe câu từ chối của Hứa Thâm.

"Có thể xảy ra một loại khả năng khác hay không? Là tôi dùng thân phận hiện tại nằm vùng ở cục Khư Bí?" Hứa Thâm cân nhắc một hồi lâu, mới nói.

"A." Thanh niên lúc trước, vừa làm khó dễ hắn lập tức cười lạnh: "Cậu coi chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"

Nếu mấy người thực sự là như vậy thì tốt rồi.... Hứa Thâm thầm than trong lòng.

Ngay lúc ấy, ánh mắt gã chạm phải cái nhìn đầy nghiêm túc của Mộc Vương, hắn biết bản thân phải làm ra quyết định.

Đúng vậy, không phải lựa chọn, là quyết định.

Bởi vì không cần phải lựa chọn.

Dù Hứa Thâm không có năng lực đặc thù của người trên quảng trường lúc trước, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được, nếu hắn lựa chọn cục Khư Bí, hoặc là từ chối, thì chính như những gì Mộc Vương vừa nói.

Hắn lựa chọn hội Truy Quang, cục Khư Bí sẽ không bỏ qua cho hắn, và ngược lại, hắn lựa chọn cục Khư Bí, hội Truy Quang cũng sẽ không để hắn nguyên lành rời đi.

Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ sẽ càng thêm hung ác.

"Tôi nguyện ý." Hứa Thâm chăm chú nhìn Mộc Vương, rồi nói: "Tôi có thể ném bỏ thân phận ở cục Khư Bí, nhưng tôi hi vọng, trong hội có thể cho tôi thêm một chút thời gian. Nửa năm sau, tôi sẽ đưa đề xuất chuyện về hưu."

"Hả?" Mộc Vương nhăn mày.

"Là cục Khư Bí giải cứu tôi, Liễu cục cũng đối xử với tôi không tệ. Coi như nửa năm này chính là lúc tôi báo ân." Hứa Thâm nói.

Bình Luận (0)
Comment