Mộc Vương nói: "Cục Khư Bí giải cứu cậu, chỉ vì bọn họ làm việc công theo thông lệ. Bởi vì bất cứ một người nào đó bị cuốn vào sự kiện khư thú, bọn họ đều sẽ cứu. Về phần lão hồ ly kia, nếu không phải cậu là khư lực giả trời sinh, ông ta cũng sẽ không đối xử ưu ái với cậu như thế."
Nói ra những lời này, gã chỉ muốn biểu đạt một ý tứ, sau lưng ôn hòa chính là lợi ích.
Hứa Thâm hiểu, nhưng đâu chỉ riêng cục Khư Bí, cả hội Truy Quang cũng là như thế thôi.
Hắn chỉ nhìn chăm chú vào Mộc Vương, bình tĩnh nói: "Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."
Mộc Vương nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt Hứa Thâm, gã thoáng im lặng một lát, mới nói: "Nửa năm quá lâu. Ba tháng, trong hội sẽ cho cậu thời gian là ba tháng, để tự cậu đi xử lý chuyện này. Chỉ hi vọng cậu không quên, không chỉ riêng cục Khư Bí ưu ái cậu, trong hội chúng ta cũng cho rất nhiều sự ưu ái và tài nguyên. Tuy những lợi ích này được thiết lập dựa trên điều kiện cậu là khư lực giả trời sinh, nhưng nếu cậu đã nhớ ân tình của cục Khư Bí, cũng nên nhớ phần tình nghĩa này."
"Tôi biết."
"Hừ, theo tôi, rõ ràng là cậu ta không muốn xé rách da mặt với cục Khư Bí. Muốn thuận cả đôi đàng hả? Nào có chuyện tốt như vậy." Thanh niên gấp gáp nóng nảy kia châm chọc nói.
"Việc này cứ quyết định như vậy, không cần nói thêm nữa." Mộc Vương nâng tay, không chỉ ngăn lại lời nói của thanh niên gấp gáp nóng nảy kia, còn chặn luôn họng những người khác.
Gã hiểu, bản thân đưa ra loại quyết định như vậy, sẽ khiến người ta bất mãn, nhưng gã rất xem trọng Hứa Thâm, cũng nguyện ý cho hắn càng nhiều bao dung hơn.
Người khác nhìn ra Mộc Vương rất lưu tâm tới Hứa Thâm, lập tức lạnh lùng nhìn về phía hắn. Và mặc dù đáy lòng bất mãn, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng không còn gì để nói thêm.
"Cậu đúng là người nhớ tình bạn cũ." Chu Viên Viên nhìn về phía Hứa Thâm, thoáng nở nụ cười yếu ớt rồi thấp giọng nói.
“Có lẽ nhớ ân tình mới là con người." Hứa Thâm nói.
Chu Viên Viên mỉm cười gật gật đầu, cũng không nói điều gì nữa.
Kế tiếp chỉ là hội nghị bình thường.
Đây cũng là lần đầu Hứa Thâm tham dự một buổi hội nghị của hội Truy Quang.
Trong hội nghị, bọn họ cùng nói chuyện về tư liệu của các hào phú khắp nơi trong khu Hắc Quang, cùng với một vài người có xung đột với hội, sau đó là tính toán nên xử lý như thế nào... vân vân.
"Phú hào ấy à? Nếu có mắt mà không thấy rõ tình thế, cũng chỉ là con heo đợi người làm thịt thôi."
"Đúng vậy, chúng ta giết bọn họ cũng đơn giản y như cách bọn họ làm thịt những người bình thường khác, để vơ vét tiền vào túi bọn họ vậy."
"Dám kêu gào với chúng ta, đêm nay phải đi ám sát!"
Hứa Thâm nghe các thủ lĩnh đàm luận, cũng ý thức được cách làm việc tàn nhẫn và càn rỡ của hội Truy Quang.
Nhưng khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, hội Truy Quang còn có mối quan hệ với sở Thủ Vệ Thành Bang. Và kể cả khi bọn họ thật sự ám sát một vị phú hào nào đó, còn bị bắt đến sở Thủ Vệ Thành Bang, thì rất nhanh cũng có thể dựa vào mối quan hệ để tìm được người ở bên trong đút lót, đưa đẩy.
Chỉ cần ảnh hưởng không quá ác liệt, cứ đơn giản là nộp tiền bảo lãnh và rời đi thôi.
Có thể nói, ở trước mặt người thường, gần như hội Truy Quang muốn làm cái gì thì làm cái ấy.
Trừ phi là một vị hào phú nào đó có khá nhiều nhân mạch.
"Mấy người không cảm thấy, thủ đoạn của chúng ta quá mức tàn nhẫn sao?" Hội nghị kết thúc, Mộc Vương nhìn về phía ba vị thống lĩnh mới là đám người Hứa Thâm và Chu Viên Viên.
Những thủ lĩnh khác cũng nhìn qua bên này.
Chu Viên Viên lắc đầu, nói: "Rất bình thường, lòng chúng ta hướng về phía quang minh, mà biện pháp trực tiếp nhất để thắp sáng quang minh, chính là dùng lửa lớn đốt cháy!"
"Đúng vậy, càng làm cho người ta cảm nhận được đau đớn khi bị thiêu cháy, mọi người sẽ càng thêm thấu hiểu, quang minh là vẻ đẹp lấp lánh cỡ nào, cũng như muốn có được quang minh sẽ khó khăn đến đâu!" Một thanh niên khác nói.
Hứa Thâm dùng sức gật đầu: "Ừm!"
Mộc Vương mỉm cười, nói: "Cách làm việc của chúng ta cũng tương tự như cách xử lý vụ án của sở Thủ Vệ Thành Bang, và cách chấp hành luật pháp của sở Tuần Tra. Tạm giam, giam cầm, bắn chết, lăng trì… Khi đối mặt với tội phạm hung ác, cần phải dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, mới có thể gợi lên uy hiếp! Có lẽ ban đầu, mấy người sẽ không thích ứng với chuyện này, sẽ cảm thấy cách làm đó quá mức tàn khốc, nhưng chỉ khi làm như vậy, mới có thể giảm bớt những tồn tại ngu xuẩn!"
"Ừm." Chu Viên Viên gật đầu, vẻ mặt rất đồng quan điểm.
"Lấy lực lượng lôi đình, trấn áp hắc ám, truy tìm quang minh, nguyện chờ đến một ngày kia, thành Để cũng có thể hài hòa giống hư nội thành, thậm chí còn vượt qua nội thành. Đây chính là chức trách của chúng ta!" Mộc Vương nói.
"Truy tìm quang minh, trấn áp hắc ám!" Có thủ lĩnh lập tức đọc lớn tôn chỉ điều lệ trong hội.
Nhưng chúng ta chính là người định đoạt ai là hắc ám sao....
Đôi mắt Hứa Thâm thoáng chớp động,
Có lẽ đây chính là đặc quyền dành riêng cho tồn tại nắm giữ lực lượng.
Hội nghị chấm dứt, Mộc Vương thu hồi khư binh, và trong số những khư binh này, ngoại trừ Hứa Thâm, còn có khư binh do mấy người Chu Viên Viên nộp lên nữa.
"Tự bản thân mấy người cũng có khư binh, cho nên mọi người cũng có thể đổi, hoặc là xin khư binh trong hội. Có lẽ làm như vậy, sẽ giúp mọi người tìm được khư binh xứng đôi với chính mình." Mộc Vương đúng mọi người nói.
Như một chút quyền lợi nho nhỏ, bọn họ sẽ là người đầu tiên được xem xét những khư binh vừa được thu thập trở về, nếu có thể từ tìm được loại khư binh thích hợp với bản thân, có thể xin trao đổi.
Đây cũng là loại ưu đãi lớn nhất, báo đáp về chuyện bọn họ lựa chọn ôm đoàn sưởi ấm với trong hội.
Mỗi khi thống lĩnh mới xuất hiện, mỗi người trong bọn họ đều mang đến năm kiện khư binh, kiểu gì cũng sẽ có người tìm được thứ thích hợp với mình.
Hứa Thâm luân phiên xem một vòng những kiện khư binh trước mặt. Hắn đã dốc sức tìm kiếm trong đám khư binh do hai người Chu Viên Viên mang về, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn không tìm được khư binh có thể dung hợp cùng mình.